Hai người khách ăn xong, lúc đi còn nói lần sau sẽ đến nữa.
Từ Hương Quyên biết, nếu không phải ở tại trấn Đức Tảo, lần sau lại đến này cũng không biết là khi nào.
Sau khi hai người khách đi rồi, trong tiệm không còn có khách mới nữa.
Toàn bộ tiệm cơm nhỏ trừ bỏ tiếng của Ngưu Ngưu ra, cơ hồ là phi thường an tĩnh.
Ngưu Ngưu: "Mẹ, đói."
"Mẹ nấu ăn cho Ngưu Ngưu đây."
Buổi chiều, chỉ có Ngưu Ngưu đói bụng thì Từ Hương Quyên mới có cơ hội mở bếp.
Hiện tại Ngưu Ngưu ăn ít nhưng ăn nhiều bữa, một ngày ăn mấy bữa, nhóc sẽ kêu đói bụng, tất nhiên phải nấu cho nhóc ăn.
Ngô Thải Phượng muốn nói với con gái rằng không thì về nhà buôn bán cho rồi, nhưng nghĩ đến đã trả nửa năm tiền thuê, nên chỉ có thể từ bỏ.
Quả nhiên, nửa năm là con gái đã suy nghĩ cặn kẽ, may mà khi trước không thuê mấy năm, nếu thuê mấy năm còn phải đi đòi tiền thuê lại nữa kìa.
Buổi chiều Chu Trình Ninh về kịp trước lúc tiệm cơm nhỏ đóng cửa, thấy bộ dáng tiệm cơm nhỏ, chiều nay vẫn không có khách, bất giác anh nắm chặt cái ví trong tay, hôm nay về nhà anh muốn nói với vợ là đừng cho anh tiền tiêu vặt nữa.
"Qua Qua, trẻ con không thể cả ngày xụ mặt biết chưa?" Về đến nhà, Từ Hương Quyên là người đầu tiên giáo dục Qua Qua.
Qua Qua: "Mẹ, tiệm cơm nhỏ nhà chúng ta không có khách."
Bởi vì lúc ở nhà, đặc biệt là mấy ngày trước ăn tết nay, trong nhà bận bịu ghê gớm, khách rất nhiều, nên bé chính là rất không vui vì bộ dáng quạnh quẽ hiện tại của tiệm cơm nhỏ.
Bà ngoại từng nói, có khách mới có tiền, không có khách đương nhiên không có tiền.
Không có tiền thì bé với Ngưu Ngưu đều phải biến thành đứa trẻ nghèo.
Từ Hương Quyên: "Ai nói không có? Sáng nay có khách, trưa nay cũng có khách, Qua Qua con ở nhà trẻ nên không thấy được mà thôi, buổi chiều vốn dĩ là không có mấy người, có ai muốn chiều đến ăn cơm?"
Qua Qua: "Thật vậy chăng?"
Từ Hương Quyên: "Thật, không tin hỏi Ngưu Ngưu đi, Ngưu Ngưu, tiệm cơm nhỏ có khách đúng không."
"Có." Ngưu Ngưu trả lời.
Qua Qua lập tức lại vui vẻ lên, xem nhẹ Ngưu Ngưu hiện tại chỉ đang ở giai đoạn học nói chuyện, căn bản nghe không hiểu ý mẹ, "Mẹ, chờ tới ngày nghỉ là con có thể ở tiệm cơm nhỏ cả ngày, làm việc giúp mẹ."
Từ Hương Quyên: "Mẹ có thể có việc gì cần con làm chứ, không quấy rối là được, đánh răng rửa mặt đi ngủ nào."
"Ưm!"
Dỗ Qua Qua xong, Từ Hương Quyên cũng muốn đi ngủ.
Chu Trình Ninh: "Quyên, về sau em không cần cho anh tiền tiêu vặt nữa."
Từ Hương Quyên: "Vì sao không cần?"
Chu Trình Ninh trầm mặc.
"Sao lại đều tiêu cực như vậy chứ? Trong nhà còn có tiền, chẳng qua A Ninh, anh không cần tiền tiêu vặt thì em có thể suy xét, rốt cuộc có cho anh tiền, anh chỉ xài trên người em, không bằng không cho anh."
Chu Trình Ninh lập tức lời lẽ chính đáng nói, "Quyên, nếu nhà còn tiền, em vẫn là phải cho anh một chút, trên người đàn ông không thể không có tiền."
Từ Hương Quyên: "Trên người đàn ông không thể không có tiền, ừ, anh nói đúng."
Chu Trình Ninh cứ cảm thấy lời vợ nói có ẩn ý, nhưng vẫn kiên trì, "Quyên, đàn ông nên có tiền."
Bằng không thì làm sao mua quà cho vợ được.
Sau khi kết hôn, lúc không có tiền anh còn không thấy gì, rốt cuộc có ăn có ở, còn mơ đòi tiền gì chứ, nhưng có tiền rồi, anh liền cảm thấy có tiền thật sự rất tốt.
Có thể muốn mua gì liền mua đó......!Chí ít thì dù đắt hay rẻ, anh đều có thể biết phải tích cóp bao lâu là có thể mua được, trong lòng có chút chờ đợi.
Dù sao chính là muốn mua gì thì mua đó, cho nên đều chỉ là vấn đề thời gian.
Từ Hương Quyên cố ý nói, "Không phải vừa nãy anh nói không cần sao? Em cảm thấy có thể suy xét, cho anh 5 tệ, có thể mua đồ ăn ngon cho Qua Qua, có thể mua đồ chơi cho Ngưu Ngưu."
Chu Trình Ninh: "Quyên, không được, của anh chính là của anh, không thể cho Qua Qua với Ngưu Ngưu......!Chờ tụi nó lớn lên rồi, tụi nó sẽ tự mình kiếm tiền mua."
Từ Hương Quyên phải bị tức mà cười, "Nói mê sảng gì đó, chờ tụi nó lớn lên còn cần chút thời gian......!Nếu trong nhà thật sự không còn tiền em sẽ không cho anh tiêu vặt, sẽ nói với anh một tiếng."
Chu Trình Ninh: "Ừ, Quyên em nhất định phải nói với anh."
Từ Hương Quyên: "Nhất định sẽ nói với anh, anh cứ yên tâm đi."
...
"Quyên, có phải tiệm nhà em bị người cùng nghề chèn ép không?" Hôm nay Đinh Lệ lại đây ăn cơm trưa.
Chị ấy không có cách nào tới ăn mỗi ngày, nhưng nơi này cũng không đến mức tới giờ cơm còn không có ai a.
Giá có thể là có hơi đắt, nhưng đồ ăn cũng là rất ngon, hoàn toàn đáng giá nha.
Không có khách, chị ấy chỉ nghĩ đến người cùng nghề chèn ép.
Từ Hương Quyên cảm thấy sức tưởng tượng của chị Đinh quá phong phú: "Chị Đinh, chèn ép thì không đến mức, tiệm cơm nhà khác cũng như vậy, không có ai náo nhiệt, nhưng buổi sáng lúc ăn sáng vẫn là có người lại dây, trưa với tối thì hẳn là càng muốn nhà mình nấu hơn, để tiết kiệm chút tiền."
Đinh Lệ: "Đi ăn bữa ngon thì luôn có thể, chị cho rằng nhà bọn em sẽ có không ít người đâu, em chờ đó, để đến lúc đó chị tuyên truyền với đám đồng nghiệp chút, ngày thường chị đều là cùng ăn với các đồng nghiệp, trong nhà nấu cơm mang đi, trưa nay muốn ăn mảnh ở chỗ này, nên sáng nay liền lừa ông chồng nói trưa nay ăn với đồng nghiệp ở bên ngoài, không mang cơm, lại nói với các đồng nghiệp là hôm nay muốn cùng đi tiệm ăn với bọn nhỏ, bọn nhỏ ồn ào muốn ăn."
Sự thật đương nhiên là chị muốn ăn một mình ăn cho đã.
Có một hai đồng nghiệp cực dè sẻn, nếu thấy chị ăn như vậy không chừng lại nói sau lưng, chị không sợ nhàn ngôn toái ngữ, nhưng chị phiền á.
Không mang theo chồng với con là vì chồng chị ăn mạnh quá, bọn nhỏ lại quá ồn ào, chỉ muốn một mình an an tĩnh tĩnh mà ăn một bữa no nê thôi.
"Chị Đinh, vậy thì tốt quá." Từ Hương Quyên biết nhà chị Đinh tuy không cách nào bữa bữa đều tới ăn, nhưng mỗi lần lại đây đều sẽ ăn cái muốn ăn nhất, mà không phải cái rẻ nhất.
Đinh Lệ: "Thật đúng là không muốn nói với đồng nghiệp, sợ về sau mình trộm lại đây ăn bị phát hiện, chị nói với ông chồng chị, nhà bọn em đã mở tiệm ở bên này rồi, ảnh nói có thời gian thì cả nhà chị tới chỗ này ăn, chị nói chị không có thời gian gì."
Từ Hương Quyên: "Còn tốt là anh ấy chưa từng tới bên này, bằng không xấu hổ cỡ nào."
Đinh Lệ: "Lần sau chị lại dẫn ông lớn với hai đứa nhỏ qua đây, lẩu cay nhà bọn em qua một đoạn thời gian nữa là hết bán, phải thừa dịp lại đây mà ăn, lần trước về nhà Na Na với Lâm Lâm đều ồn ào muốn tới ăn nữa, ôi thôi phiền chết chị......!Đúng rồi, Quyên, về sau nếu hai đứa nhỏ nhà chị chạy tới muốn ăn cơm, dù có mua cái gì, em cứ nấu mì phở rau xanh hoặc là dưa chua là được rồi, mấy cái đó 2 mao tiền một chén, nếu bọn nó hỏi, cứ nói là chị không cho."
Nếu hai đứa nhỏ biết được lẩu cay mình tâm tâm niệm niệm mở ở gần trường học, không chừng liền tự mình chạy tới ăn.
Từ Hương Quyên đồng ý: "Dạ chị Đinh, hai đứa nhỏ em đều nhớ kỹ, về sau tới đây em nhất định theo lời chị nói mà làm."
Đinh Lệ ăn uống no đủ rồi rời đi, không được mấy ngày, thật đúng là dẫn người một nhà lại đây.
Tiệm cơm nhỏ của Từ Hương Quyên được bố trí gọn gàng sạch sẽ, còn có cây xanh và bồn hoa, trên tường còn có treo thêm món đồ chơi nhỏ bằng len, hai người bạn nhỏ hưng phấn khỏi phải bàn.
Đinh Lệ vờ như lần đầu tiên lại đây ăn cơm, nói vài câu chúc mừng khai trương với Từ Hương Quyên, chúc việc làm ăn thịnh vượng, sau khi vờ vịt đến chị cũng tin chính mình là lần đầu đến thì bắt đầu chọn đồ ăn cho lẩu cay.
Có trẻ con liền có tiếng ríu rít, cô bạn nhỏ Đồng Khương Na còn cố ý lại đây nói với Từ Hương Quyên, Qua Qua nói với cô bé, nhà em ấy mở tiệm cơm nhỏ ở đây, còn nói muốn tồn tiền mời các cô bé tới đây ăn cơm.
Thật ra thì chính Tiểu Khương có tiền, mẹ sẽ không tuốt hết toàn bộ số tiền mừng tuổi của cô bé, cô bé nói dứt khoát để cô bé mời khách, hiện tại cô bé có 3 tệ này, Qua Qua không cho, nói với cô bé rằng bữa đầu tiên phải để em ấy mời, bởi vì là ăn cơm ở tiệm cơm nhỏ nhà em ấy.
Đối với vụ tiệm cơm nhỏ nhà mình thì vì sao mời khách phải bỏ tiền này, cô bé cũng có hỏi Qua Qua, Qua Qua nói tiêu tiền mới là khách, em ấy mới có thể dẫn các cô bé đến ngồi chỗ của khách.
Tiểu Khương sâu sắc đồng ý, còn cổ vũ Qua Qua nỗ lực tồn tiền.
Trừ cả nhà bọn họ, chị Đinh cũng thật sự dẫn đồng nghiệp tới.
Bởi vì Đinh Lệ, việc làm ăn của tiệm cơm nhỏ có khởi sắc, khuôn mặt u sầu của Ngô Thải Phượng bay biến đi, trên mặt rốt cuộc đã mang cười.
Có việc làm mới tốt á, chí ít không phải trạng thái vẫn luôn tiêu tiền.
...
"Quyên, hôm nay là sinh nhật em, anh mua quà cho em này." Buổi tối về đến nhà, Chu Trình Ninh lấy váy và son môi vẫn luôn giấu ra.
Mua hai món này xong, anh lại là tên nghèo hèn.
Lần này váy bình thường chút, không phải váy đỏ thẫm, mà là váy hoa nhí không có tay, nhìn tươi mát tố nhã.
Bởi vì đây không phải lần đầu ông chồng nhà mình làm loại chuyện này, Từ Hương Quyên cũng chả buồn nói anh, nói nhiều lần như vậy mà cũng chả có tác dụng.
Không đợi thúc giục, cô đã tự mình ra gian ngoài thay vào thử xem.
Thay váy xong, Từ Hương Quyên vào buồng trong hỏi Chu Trình Ninh: "Có phải cánh tay quá thô hay không?"
"Không đâu, cánh tay với chân Quyên em mảnh dẻ, anh còn tưởng em ăn thế nào cũng không mập, anh còn có rất nhiều thịt này." Chu Trình Ninh còn vén ống tay áo lên, cho vợ nhìn cánh tay anh.
Từ Hương Quyên mém chút liền muốn trợn trắng mắt, "Có thể giống nhau à?"
Căn bản không phải một khái niệm nhé.
Chu Trình Ninh: "Quyên, cái này cũng đẹp, có thể mặc đi ra ngoài, ngày lấy ảnh ấy mặc vào đi."
Từ Hương Quyên: "Vì sao em phải nghe anh? Em muốn mặc gì thì mặc cái đó."
Chu Trình Ninh: "Đây là tiêu tiền mua, đã tiêu tiền thì chúng ta liền không thể lãng phí."
Từ Hương Quyên: "Cách tốt nhất để không lãng phí, chính là không cần mua."
Chu Trình Ninh: "Quyên, em quá không hiểu phong tình."
Từ Hương Quyên: "Chúng ta đều đã là vợ chồng già, hiểu phong tình gì?"
Chu Trình Ninh: "Vợ chồng già thì thế nào? Vợ chồng già không thể lãng mạn?"
"Không thể." Giọng của tiểu trong suốt Ngưu Ngưu vào loạn.
Chu Trình Ninh vì Ngưu Ngưu mà buồn bực, "Ngưu Ngưu, lại có chuyện gì của con chứ!"
Từ Hương Quyên: "Rồi, Ngưu Ngưu là bé con vô tội, anh đừng có phát hỏa với Ngưu Ngưu, em mặc vào là được......!Cũng không biết đi ra ngoài, gió thổi qua liệu có bị tốc váy hay không nữa."
Ngữ khí cuối cùng, Từ Hương Quyên còn cố ý biểu hiện buồn rầu.
Chu Trình Ninh sửng sốt, "Quyên......!Váy sẽ còn bị gió thổi tốc lên à?"
Từ Hương Quyên: "Bằng không anh nghĩ sao? Đương nhiên là sẽ bị thổi tốc lên rồi, ừ, đến lúc đó em mặc váy vào ra cửa, anh có thể xem xem váy bị thổi lên là cái dạng gì."
"Quyên, em mặc thêm cái quần bên trong nữa."
Từ Hương Quyên: "Mặc quần quá xấu......!Dẹp đi, cũng không nhất định có gió, anh đạp xe chậm một chút, đừng có để gió thổi tốc váy em lên là được, hoặc là chúng ta ngồi xe khách đi cho xong."
Quần cô mặc ngoài cơ bản đều dài hơn cái váy này, mà căn bản là cũng không có quần an toàn.
Tiểu trong suốt Ngưu Ngưu cứ vậy ngồi trên cái giường nhỏ nhìn ba mẹ nói chuyện, thường thường tham gia chuyện trò.
"Quyên, em đừng mặc ra ngoài, mặc ở nhà là được rồi."
"Ôi chao, vừa nãy còn có người nói em không hiểu phong tình đó."
Chu Trình Ninh: "Quyên em thật sự không hiểu phong tình.
Từ Hương Quyên nhất thời không cách nào phản bác, "Em đi thay về đây."
"Quyên, em trước đừng thay, chờ Ngưu Ngưu ngủ rồi chúng ta còn phải......"
Ngưu Ngưu: "Ngủ!"
Hôm nay mẹ không có mặc cái váy màu đỏ kia, cho nên Ngưu Ngưu cũng không có đòi sờ váy mẹ.
"Ngưu Ngưu mau mau ngủ nào, không ngủ ba liền ném con ra cửa......!Đúng rồi Quyên, còn có son môi nữa, em thử luôn son môi xem có được không?"
Anh thích bộ dáng vợ tô son môi màu đỏ.
Từ Hương Quyên cảm giác ông chồng nhà mình có khả năng còn có sở thích trang điểm tiềm tàng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...