Qua Qua không uống canh, mà ăn xong quả trứng gà kia của mình liền đi ra ngoài chơi, Từ Hương Quyên đút Ngưu Ngưu uống chút canh, dư lại thì một mình Chu Trình Ninh giải quyết.
Từ Hương Quyên: "Nếu còn đói, tự mình lấy bánh quy ăn, anh biết để ở đâu mà, đừng bị Qua Qua hay Ngưu Ngưu thấy.
"
Bị Qua Qua nhìn thấy, không chỉ muốn ăn, còn muốn "giáo dục" ba mẹ.
"Ngao ngao.
" Ngưu Ngưu nghe thấy tên của mình rồi.
Chu Trình Ninh: "Quyên, anh biết rồi, trà trứng gà ngọt.
"
Từ Hương Quyên: "Quá ngọt sao?"
Chu Trình Ninh: "Không phải quá ngọt, vừa vặn.
"
"Để em uống một hớp xem xem.
" Từ Hương Quyên thật sợ mình nấu ngọt, trực tiếp dùng muỗng Chu Trình Ninh múc nước canh uống.
Vừa nãy Qua Qua không biểu hiện ra ngoài, dù sao cũng chỉ ăn một quả trứng, nếu trứng gà mà ngọt ấy, thế thì thật là xong rồi.
Chu Trình Ninh: "Quyên, vừa rồi, anh thích lắm.
"
"Còn được, không quá ngọt, nếu thích uống thì lần sau em nấu tiếp cho anh, chiều nay ba mẹ lại đây, sẽ đưa cho nhà ta mấy con cá, chờ chốc nữa em muốn ra ngoài mua đồ ăn, đoạn thời gian em mua đồ ăn kia anh trông chừng lều trong nhà, trước lúc ba mẹ tới đều đừng buôn bán, một mình anh không lo liệu được quá nhiều việc, Qua Qua lại ngồi không được, Ngưu Ngưu còn phải trông.
"
Hưởng qua trứng trà rồi, Từ Hương Quyên thuận tiện nói an bài cho chiều nay.
Chu Trình Ninh: "Quyên, tuyết còn chưa tan đã ra ngoài mua đồ ăn sao? Trên đường lái xe không an toàn.
"
Từ Hương Quyên: "Em không lái xe, em đi bộ, đúng rồi, xe đạp thì không dễ đi, xe ba bánh lại còn có thể đi, đến lúc đó để xem xem đi.
"
Con đường họp chợ kia tới ngày đi chợ có rất nhiều tiểu thương, ngày thường cũng có, cơ bản là một năm bốn mùa trừ bỏ mưa rơi tuyết xuống, đều có người ở bên kia bán đồ ăn.
Hôm nay đồ ăn trong nhà không có bao nhiêu, phải bổ sung.
Chu Trình Ninh: "Quyên, không được, bên ngoài tuyết tụ quá dày, không được đi.
"
Dù cho là xe ba bánh cũng không được.
Từ Hương Quyên: "Em đi sớm về sớm, anh ở nhà chăm con là được rồi.
"
Chu Trình Ninh cảm thấy trứng trà trong tay cũng không thơm ngọt rồi: "Không được.
"
Từ Hương Quyên ấm giọng: "Không phải trong nhà sắp hết đồ ăn rồi sao? Trưa nay cả nhà chị Đinh ăn nhiều như vậy, trong nhà luôn phải mua.
"
"A a.
" Ngưu Ngưu kêu hai tiếng.
Từ Hương Quyên: "Anh xem, Ngưu Ngưu cũng nói trong nhà phải mua đồ ăn.
"
Chu Trình Ninh vẫn là kiên trì: "Không được, không thể đi ra ngoài, chờ tuyết tan được tầm tầm lại nói, giờ đi ra ngoài sẽ trượt chân! Đạp ba bánh cũng sẽ trượt chân.
"
Từ Hương Quyên: "Nếu không chờ ba mẹ tới, nhờ ba mẹ trông lều với con, anh đạp ba bánh chở em, chúng ta cùng đi?"
Chu Trình Ninh miễn cưỡng đồng ý: "Được.
"
Xe ba bánh có người theo cùng anh yên tâm, chính anh theo cùng thì càng thêm yên tâm.
Từ Hương Quyên: "Được gì mà được, không được.
Anh không đáp ứng em đi một mình, vậy em đi với mẹ là được, chờ mẹ tới, em đạp ba bánh đi với mẹ, không chừng Qua Qua cũng sẽ theo cùng, anh với ba, còn có Ngưu Ngưu lưu lại trong nhà đi.
"
"Ba.
" Ngưu Ngưu nghe ba mẹ nói chuyện, thường thường nhảy ra một hai chữ, tham dự cuộc trò chuyện.
Hiện tại Ngưu Ngưu đang ở vào giai đoạn cần giao lưu, chính nhóc cũng muốn nói chuyện, chiều nay không biết Qua Qua tính đi đâu, trong nhà dù sao cũng phải lưu lại một người ngẫu nhiên ứng phó Ngưu Ngưu.
Ngưu Ngưu vẫn là đứa bé khá ngoan, không tùy hứng, chỉ cần có người ở bên nói chuyện cùng, dù cho không phải chính nhóc đang nói, nhóc con cũng sẽ cảm thấy chính mình tham dự vào đó, mi chạy đi ra không để ý đến nhóc con, nhóc mới có thể quậy lên.
Ba mẹ cô ấy là không có tâm lực ứng phó em bé một buổi trưa.
Chu Trình Ninh: "Quyên, vì sao không mang theo anh đi?"
Từ Hương Quyên: "Anh phải ở nhà trông Ngưu Ngưu.
"
Ngưu Ngưu: "Ngao.
"
"Ngưu Ngưu ngao cái gì hả? Không thể tự mình ra ngoài chơi với chị sao? Một hai đòi người lớn ở cùng.
" Chu Trình Ninh xem như đem Ngưu Ngưu thành túi trút giận nhỏ, nhưng càng nói về sau càng không có tự tin cùng dũng khí, thanh âm càng yếu đi.
Cái biểu tình ông chồng nhà mình oán giận mắng bé con mà còn không dữ lên được kia, con trai còn không cảm giác ra được, xem như ba nói chuyện với nhóc, cũng ê ê a a đáp lại một câu.
Từ Hương Quyên: "Ở nhà chăm Ngưu Ngưu không tốt sao? Đi ra ngoài mệt biết bao, hơn nữa anh cũng không biết phải mua cái gì, còn không biết chém giá, không bằng nói chuyện với Ngưu Ngưu đi.
"
Chu Trình Ninh: "Không muốn, không nguyện ý.
"
"Trước kia anh dạy Qua Qua nói chuyện có kiên nhẫn cỡ nào, sao đến lượt Ngưu Ngưu lại không muốn với không nguyện ý?"
Không chỉ dạy Qua Qua, dạy Ngưu Ngưu cũng là rất có kiên nhẫn, hai bé con đều được ba dạy rất tốt.
Chu Trình Ninh: "Anh sợ lại dạy ra một Qua Qua.
"
Dạy ra một Qua qua, nói ba là ong mật nhỏ, nói ba là heo, còn nói ba là lãnh đạo.
Quả thực quá có thể nói, có đôi khi nhất ngữ kinh nhân, không, dọa người.
Từ Hương Quyên: "Ừm, Ngưu Ngưu hẳn là sẽ không trở thành Qua Qua, anh yên tâm đi, chiều nay nói chắc rồi đó.
"
"Được rồi, đúng rồi Quyên, hôm nay nói đến cửa hàng mặt tiền, khi nào chúng ta đi xem?" Chỉ cần không phải một mình vợ đi mua đồ ăn, anh cũng không có gì hay mà so đo.
Hôm nay nghe được Đinh Lệ nói chuyện nhà ở, Chu Trình Ninh chính là nghe cẩn thận mười phần, anh không nghĩ tới nhanh vậy đã có chỗ cho thuê.
Từ Hương Quyên: "Đừng có lấy làm thật, chị Đinh không lưu lại địa điểm cụ thể, cũng không chủ động nói thời gian, chúng ta biết khi nào với chỗ nào có thể đi xem hả? Lấy làm thật mới có thể chủ động đi hỏi chút chuyện này, em không xem làm thật.
"
Chu Trình Ninh nghe vợ nói vậy, hy vọng lại không còn: "Như vậy à, vậy khi nào chúng ta đi thuê?"
Từ Hương Quyên không có mất kiên nhẫn với sự dò hỏi một lần lại một lần của ông chồng mình, "Chờ qua tết rồi lại thu xếp, năm nay ăn tết trước đi.
"
"Ừ, ăn tết cho vui, như vậy thì sang năm mới có sức lực tiếp tục làm việc.
"
Chu Trình Ninh tuy gấp, nhưng cũng có thể tiếp tục chờ đợi, rốt cuộc rõ ràng không phải chuyện ngày một ngày hai là có thể xong xuôi.
Chẳng qua sớm hay muộn, sớm hay muộn vợ đều có thể mở cửa hàng ở trên trấn, không chừng đến lúc đó vợ sẽ còn đến trường học gặp anh, các thầy các cô đều hâm mộ anh có một người vợ tốt như vậy đó.
!
"Bán 5 cặp màn thầu.
"
"Rồi, gói xong ngay đây.
" 5 cặp màn thầu trực tiếp lấy luôn 2 tầng lồng hấp, Từ Hương Quyên đóng gói kỹ 5 cặp màn thầu cho khách.
Từ Hương Quyên: "A Ninh, anh đến nhà ba mẹ lấy bánh bao màn thầu lại đây, lúc này hẳn là hấp xong rồi.
"
"Quyên, anh biết rồi.
" Chu Trình Ninh trực tiếp đạp ba bánh đi lấy bánh bao màn thầu.
Phòng bếp trong nhà còn đang bận cái khác, không thể hấp, giờ toàn để hết chỗ ba mẹ để hấp, đưa bánh bao màn thầu chỉ có Chu Trình Ninh, Từ Hương Quyên ngẫu nhiên sẽ cùng qua để xem xem bên ba mẹ thế nào.
Từ Hương Quyên: "Anh cả, anh ba, mấy anh giúp em ứng phó chỗ này, có khách tới mua lẩu cay, em đi làm lẩu cay trước.
"
"Rồi, em mau đi đi.
" Anh cả Từ cũng nhìn thấy mấy người khách đi vào lều, bảo em út mau mau đi vào.
Năm nay về nhà ghê gớm thật, còn phải làm việc cho em gái, hai anh em bận bịu đến hoài nghi có phải em hai/ chị hai biết được chỗ em út bận bịu, nên cố ý không về ăn tết hay không.
Bánh bao màn thầu thì trực tiếp đặt trên cái đài lâm thời dựng cạnh lều, cứ việc lộ thiên, bên ngoài cũng không nóng, nhưng người tới mua quá nhiều! Phải nói là lượng mua quá nhiều, cơ hồ còn chưa để bánh bao màn thầu nguội đi đã bán hết rồi.
Mới sáng sớm lúc còn chưa bắt đầu buôn bán ấy, chính là một đám người ở chỗ đó nhào trộn bánh bao màn thầu.
Bánh bao màn thầu làm xong rồi liền phụ trách gói bánh bao và nặn màn thầu, trộn nhân thì tự Từ Hương Quyên phụ trách, ai sức lớn thì nhào bột, tóm lại cả nhà làm việc.
Trong lều có chị dâu ba trông, đưa sọt cho khách, dọn dẹp chén đũa, Từ Hương Quyên thì lại là đi vào hỗ trợ bù thêm đồ ăn.
Trong lều đã thả 4 cái bàn, không bỏ thêm được nữa, giờ còn bày thêm ba cái bàn ở bên ngoài, khách vừa tới chọn đồ ăn xong thì cầm thẻ bài, Từ Hương Quyên mời họ ngồi ở bên ngoài.
Chính cô thì lại là đưa đồ ăn khách đã chọn xong đi vào bếp, hiện tại khách khá nhiều, mỗi cái sọt đều có đánh số, các khách chọn xong rồi sẽ liền lấy được thẻ bài đối ứng.
Hiện tại không chỉ anh cả, chị dâu cả với anh ba và chị dâu ba tới hỗ trợ, hai bà chị em của mẹ cô cũng tới đây hỗ trợ, chị em bạn bè của mẹ cô, hai thím người thì hỗ trợ rửa chén, một người là hỗ trợ nấu lẩu cay, mẹ cô với ba cô thì lại là ở nhà làm bánh bao màn thầu, A Ninh ở bên trong đưa.
Lúc này trong bếp nhà đã không làm bánh bao màn thầu nữa, tất cả làm hết ở chỗ ba mẹ bên kia, lẩu cay thì mới nấu trong bếp nhà.
Vốn dĩ có khả năng không bận đến vậy, nhưng mà 10 ngày trước bọn họ nói việc làm ăn chỉ làm đến giữa hôm trừ tịch là không làm tiếp, chờ tới 15 tháng giêng mới lại mở cửa, nên mấy ngày nay người liền đặc biệt nhiều, khách lạ mặt cũng nhiều, còn có không ít đơn đặt hàng lớn, hỉ sự toàn bộ tới đây hết, chỉ riêng màn thầu kết hôn cũng không biết phải làm bao nhiêu lồng.
Còn đang bận, cũng không có thời gian nấu cơm, chỉ có thể lót bánh bao màn thầu trước, Từ Hương Quyên cho mấy cặp bánh bao màn thầu vào chậu đựng đồ ăn: "Anh cả anh ba, mấy anh đói thì trực tiếp lấy bánh bao màn thầu ăn, em vào lấy một chút cho chị dâu với mấy thím, chờ lát nữa đưa trà lại đây, ăn từ từ đừng để nghẹn.
"
Các bạn nhỏ thì Từ Hương Quyên đều cho đến nhà ông bà ngoại, không thể chơi ở đây, chơi ở đây là thêm phiền cho mấy người lớn.
Còn tốt là Qua Qua có tác dụng lãnh đạo, ngay cả nhà ông bà ngoại cũng chưa đi, quen cửa quen nẻo dẫn các anh chị đi ra ngoài chơi rồi.
Ngưu Ngưu vẫn là ngồi trong lều, Từ Hương Quyên thường thường đi nhìn Ngưu Ngưu, hôm nay Ngưu Ngưu nhìn thấy rất nhiều người cũng rất mới lạ, biết mẹ bận, nên cũng sẽ không quá quấn lấy mẹ, phi thường ngoan.
Bận lại có trật tự, Từ Hương Quyên cảm thấy vậy.
Qua Qua nhớ rõ mẹ nói trưa nay ăn cơm trực tiếp dẫn các anh chị đi nhà ông bà ngoại ăn, cho nên đã đói bụng, bé liền gọi các anh chị đi nhà ông bà ngoại.
Ngô Thải Phượng với Từ Căn Sinh không cần ứng phó khách khứa, hoàn toàn chỉ là vùi đầu làm bánh bao màn thầu, hấp bánh bao màn thầu.
Đám màn thầu mới sáng sớm kia đã bán hết rồi, bọn họ còn mượn bệ bếp của mấy nhà quen biết phụ cận đây đi hấp, không có cách nào, lượng quá lớn, vị trí của hai cái bệ bếp trong nhà không đủ dùng.
"Ông ngoại, bà ngoại!" Qua Quang ngẩng đầu lên gọi ông bà ngoại, mấy người bạn nhỏ phía sau cũng chia nhau gọi, chẳng qua đều là gọi ông nội bà nội.
Ngô Thải Phượng mới vừa hấp xong một lồng, nhìn thấy một đám bé con: "Ai da, cháu ngoan, tụi con đều tới à.
"
Qua Qua: "Bà ngoại, bọn con đói bụng, mẹ nói đến chỗ bà ngoại ăn cơm trưa.
"
"Qua Qua muốn ăn gì thì nói với bà ngoại, bà lấy cho con.
"
"Bà ngoại, con muốn bánh bao rau xanh nấm hương và rau xanh đậu hủ.
"
"Bà lấy cho Qua Qua đây.
" Bánh bao nhân gì đều có đánh dấu, sẽ không tính sai, Ngô Thải Phượng cầm cái chén đựng bánh bao cho Qua Qua, chén đặt trên bàn.
Chính Qua Qua liền ngồi đàng hoàng bắt đầu ăn bánh bao, còn nói với các anh chị chưa bắt đầu ăn là coi chừng nóng.
Mấy người bạn nhỏ khác học Qua Qua, muốn giống như của Qua Qua.
Mỗi đứa bé Ngô Thải Phượng đều cho 2 cái bánh bao, bọn họ ăn xong còn muốn ăn thì sẽ nói với bà, bà lấy nữa.
Mấy đứa bé ngồi thành một vòng, Ngô Thải Phượng cầm 2 cái bánh bao, đưa cho Từ Căn Sinh đang ngồi trước miệng lò lửa.
"Rót nước cho ông rồi đó, quá khô thì uống một ngụm, ăn xong cái màn thầu này lại lấy cho ông cái nữa.
"
Bánh bao có chút súp nước, không có khô như màn thầu, nên Ngô Thải Phượng ngược lại là không lo cho mấy đứa nhỏ.
"Ừ, giờ còn chưa khát.
" Từ Căn Sinh to mồm ăn màn thầu, bận đến đói rồi.
Bánh bao quá nhỏ, không xài được, mấy đứa nhỏ mới có thể ăn no, mấy người lớn thì ăn không đủ no.
"Qua Qua, việc làm ăn của bên chỗ mẹ thế nào?"
Việc mua bán bánh bao màn thầu chắc chắn là rất tốt, không biết lẩu cay thế nào.
Tuy mẹ không cho về nhà, nhưng Qua Qua vẫn có đi ngang qua nhà, "Rất nhiều người.
".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...