Đồng Khương Lâm không có cách nào dung nhập vào cuộc nói chuyện của các bé gái, hơn nữa cảm thấy cậu bé là con trai, mới không nói chuyện với bé gái thích chơi búp bê với cài đầu hoa.
Quay đầu bèn tìm bé trai Ngưu Ngưu nói chuyện.
Nhưng nói trong chốc lát, cậu bạn nhỏ Đồng Khương Lâm liền cảm thấy mình thật sự quá ngốc, tìm một bé trai không biết nói mà nói chuyện, còn khó hơn cả dung nhập vào cuộc nói chuyện của các bé gái.
Ngưu Ngưu nghe không hiểu anh trai xa lạ này đang nói gì cho lắm, nhưng anh trai nói chuyện với nhóc, nhóc liền a a ao ao theo, xem như đang đối thoại.
Tiểu Khương và Qua Qua chuyện trò không bao lâu đã như thành chị em vậy, tay trong tay đi ra ngoài chơi tuyết.
Hai cô em gái đi chơi tuyết, Đồng Khương Lâm đi theo, cậu cũng muốn chơi tuyết.
Đinh Lệ trông không được đứa nhỏ, bèn đi theo bọn họ, chả có lời gì để nói với ông chồng nhà mình, bèn đi đùa Ngưu Ngưu vì các anh chị đều đi ra ngoài mà kêu ngao ngao.
Dì xa lạ nói chuyện với mình, Ngưu Ngưu đình chỉ kêu ngao ngao, bắt đầu gọi mẹ.
Bé con gọi mẹ gọi đến góc ra, Đinh Lệ đành phải đi ra ngoài nói với Qua Qua đang chơi tuyết cùng anh chị ở cách đó không xa, Ngưu Ngưu khóc rồi, Qua Qua gọi mẹ lại đây đi.
Qua Qua nghe thấy dì nói, bèn đi vào bếp gọi mẹ, mẹ không gọi qua được, bèn gọi ba tới đây.
Chu Trình Ninh bế Ngưu Ngưu từ ghế dựa lên: "Ngại quá, đứa nhỏ không hiểu chuyện, tôi liền bế đi vậy.
"
Ngưu Ngưu được ba bế không kêu gào nữa, chỉ là trên mặt còn có nước mắt, quá ấm ức, các anh chị đều không chơi với nhóc.
Ngưu Ngưu ấm ức trực tiếp chôn mặt vào đầu vai ba, Chu Trình Ninh xoa xoa sau lưng Ngưu Ngưu, đưa Ngưu Ngưu đi vào trong bếp.
Đi ra khỏi lều Ngưu Ngưu lại ngẩng đầu, còn có thể nhìn thấy các anh chị đang chơi tuyết, Ngưu Ngưu ngao ngao kêu vài tiếng, anh chị không có một ai để ý nhóc, lập tức càng thêm ấm ức.
Hai cha con rời đi rồi, Đinh Lệ quay đầu lại hỏi Đồng Lương Cao: "Em có dọa người vậy sao?"
Đồng Lương Cao: "Không phải em dọa người, là mấy đứa nhỏ đều đi ra ngoài, không ai chơi với Ngưu Ngưu nó mới khóc.
"
"Anh nói có đạo lý.
" Đinh Lệ cảm thấy chính là nguyên nhân này.
!
"Làm sao vậy?" Từ Hương Quyên còn đang nấu lẩu cay, ông chồng nhà mình bế Ngưu Ngưu về, cô dò hỏi Ngưu Ngưu đã xảy ra chuyện gì.
Nhóc con giống như chịu ấm ức lớn hơn trời vậy.
Chu Trình Ninh cũng không nghĩ tới Ngưu Ngưu tuổi nhỏ như vậy đã có thể cảm giác được bản thân bị "bài xích": "Mấy đứa nhỏ chơi tuyết không dẫn theo nó, nó không vui.
"
Lúc mới ra lều Ngưu Ngưu kêu to về phía mấy anh chị là anh biết rồi.
"Mẹ.
" Ngưu Ngưu dang cánh tay nhỏ ra muốn mẹ bế, nói với mẹ mình ấm ức cỡ nào.
Hiện tại Từ Hương Quyên còn không thể bế con: "Ngưu Ngưu ngoan, mẹ nấu xong rồi liền bế Ngưu Ngưu.
"
Lẩu cay cho người một nhà nấu xong, đích xác có một chậu, Từ Hương Quyên lại múc 3 chén cơm và một cái chén không, cho hết vào khay, đồ ăn thì Chu Trình Ninh đưa, tay trống ra rồi, Từ Hương Quyên mới bế Ngưu Ngưu: "A Ninh, anh đi đường cẩn thận chút.
"
Chu Trình Ninh: "Ừ, đồ ăn này còn không nặng bằng Ngưu Ngưu, anh sẽ cẩn thận.
"
Lẩu cay và cơm đi lên, Đại Khương và Tiểu Khương đi ăn cơm, Từ Hương Quyên không có đi nấu cơm trưa cho nhà mình ngay.
Bảo A Ninh bế Ngưu Ngưu, cô mang theo Qua Qua, người một nhà ra bên ngoài.
"Quyên, em muốn cho Ngưu Ngưu chơi tuyết sao?" Chu Trình Ninh bế Ngưu Ngưu, thấy vợ xắn tay áo lên cho Ngưu Ngưu, khó tránh khỏi sẽ sinh ra loại suy đoán này.
Qua Qua đang lăn bóng tuyết nhỏ, nghe thấy ba nói: "Mẹ, Ngưu Ngưu còn không biết đi đường, hơn nữa Ngưu Ngưu sợ lạnh.
"
Vốn dĩ Ngưu Ngưu nhìn thấy tuyết còn muốn ba thả nhóc xuống, lại bị hành vi xắn tay áo lên của mẹ làm cho ngốc, một chữ không không nhả ra được.
"A Ninh, thả Ngưu Ngưu xuống đất.
" Từ Hương Quyên xắn tay áo cho Ngưu Ngưu xong lộ ra tay nhỏ.
Ngưu Ngưu tuổi còn nhỏ, tay nhỏ, căn bản không có bao tay có thể mang, chính nhóc cũng không biết xỏ tay vào túi để giữ ấm sưởi ấm, cho nên mùa đông trời lạnh, chỉ có thể dựa vào tay áo còn dài hơn cả tay của mình để giữ ấm.
Chu Trình Ninh nghe lời thả Ngưu Ngưu xuống chỗ có tuyết, lúc này Ngưu Ngưu vẫn cứ ôm lấy chân ba, chẳng qua cũng không có túm chặt như lúc trước vậy.
Ngưu Ngưu ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nhìn mẹ trong chốc lát, một chốc lại nhìn ba.
Từ Hương Quyên ngồi xổm xuống, tầm mắt thả ngang với Ngưu Ngưu: "Ngưu Ngưu muốn chơi tuyết liền chơi, ba mẹ, còn có chị chơi cùng với con.
"
Vốc lấy một nắm tuyết, Từ Hương Quyên nặn thành một quả cầu nhỏ đặt trong lòng bàn tay, đưa đến trước mặt Ngưu Ngưu.
Ngưu Ngưu giơ lên cái tay béo nhỏ đi chạm vào cầu tuyết trong tay mẹ, rất mau bởi vì tuyết lạnh mà rụt tay về.
Nhưng thật sự là quá muốn chơi tiếp, Ngưu Ngưu lại giơ tay đi chạm vào tuyết, chạm vào một chút rồi rất mau lại rụt về.
Tới tới lui lui mấy bận, Ngưu Ngưu chơi vui vẻ, cười ha hả.
Lại lần nữa không cách nào lý giải điểm cười của em bé.
Qua Qua cũng lăn ra một quả cầu tuyết cho em trai chơi, tuyết của chị Ngưu Ngưu cũng sẽ chạm vài, đụng tới tuyết vẫn sẽ phản xạ có điều kiện rụt tay về như cũ, Qua Qua cảm thấy em như vậy còn khá thú vị, có đôi khi Ngưu Ngưu không chạm vào tuyết, bé còn chủ động đưa tuyết vào trong tay Ngưu Ngưu.
Cuối cùng, Từ Hương Quyên để Ngưu Ngưu tự mình sờ tuyết trên mặt đất chơi.
Nhìn một đống tuyết trên đất, Ngưu Ngưu thử bỏ hai tay ra không ôm lấy chân ba, tự mình đứng.
Chu Trình Ninh ngồi xổm xuống theo, đỡ Ngưu Ngưu, làm hẫu thuẫn cho Ngưu Ngưu.
"Mẹ, Ngưu Ngưu như vậy sẽ bị nứt da đó.
" Qua Qua lên tiếng.
Tìm đọc thêm tại + t r ù m t r.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...