Thật ra so với thuê, cô cảm thấy mua càng có lời hơn, hiện tại mà mua nhà thì không đắt, nhưng tiền thì cô còn phải giữ làm tiền vốn làm ăn, cho nên mua thì tạm thời vẫn là không mua nổi.
Chu Trình Ninh: "Quyên, anh gấp, anh rất gấp, anh muốn ban ngày cũng có thể thấy em.
"
Từ Hương Quyên: "Sao ban ngày lại không thấy được em? Sáng sớm gặp mặt, buổi chiều gặp mặt, ngày mai còn có thể gặp mặt cả ngày.
"
Cô cũng chả biết nên nói ông chồng nhà mình thế nào mới phải nữa, còn dính người hơn cả đứa bé con không hiểu chuyện Ngưu Ngưu này nữa.
Chu Trình Ninh: "Ngày mai là ngày nghỉ của anh, không tính.
"
Từ Hương Quyên: "Sao không tính, làm đến y như hai chúng ta ở 2 thành phố khác nhau ấy, không phải chỉ là từ trấn trên đến thôn thôi à.
"
Lại không phải vợ chồng đất khách, mới bao xa chứ hả.
Chu Trình Ninh ngẫm lại liền cảm thấy không công bằng, "Quá xa, thời gian anh ở trường học nhiều hơn thời gian ở bên em, thời gian Qua Qua và Ngưu Ngưu ở bên em cũng nhiều hơn anh.
"
Bọn họ kết hôn được mấy tháng, vợ liền có bầu Qua Qua, thêm cả thời gian trong bụng mẹ nữa, Qua Qua có 2-3 năm là như hình với bóng với mẹ, Ngưu Ngưu hiện tại cũng chẳng khác như hình với bóng với mẹ là mấy, mà anh, trừ bỏ trong nhà, còn phải đi làm ở trường học, căn bản không có thời gian ở bên người vợ.
Từ Hương Quyên: "Nói bậy, thời gian anh ở lỳ ở nhà còn chưa đủ à? Anh có kỳ nghỉ dài hạn, còn muốn so với Qua Qua và Ngưu Ngưu, về sau Qua Qua với Ngưu Ngưu lớn lên đi học liền rời khỏi ba mẹ, còn không phải hai chúng ta làm bạn.
"
Cái anh này cũng chả biết suy nghĩ cái gì, đầu óc cũng không biết chuyển biến.
"Không đủ.
" Chu Trình Ninh ôm vợ càng chặt hơn.
Không biết ông chồng nhà mình có nghe vào lời mình nói không, đối với sự siêu cấp dính người hiện tại của anh, Từ Hương Quyên chẳng có chút biện pháp nào.
Từ Hương Quyên thúc giục: "Ngủ, lại không ngủ nữa trời đều sắp sáng.
"
Chu Trình Ninh không thuận theo, không buông tha: "Còn sớm đâu, Quyên, sang năm lên trấn trên được không?"
Từ Hương Quyên: "Rồi, anh nói cái gì cũng được, thật là bại bởi anh, giờ có thể ngủ chưa?"
Không có cách nào, ông chồng nhà mình có yêu cầu gì, nếu cô có thể làm được, ấy là không có cách nào không đáp ứng.
Chu Trình Ninh vừa lòng: "Có thể.
"
"Vậy nằm yên, đừng ôm.
"
"Rồi.
" Chu Trình Ninh ngoan ngoãn nằm yên.
Trước lúc ngủ ấp ấp ôm ôm Từ Hương Quyên không chút ý kiến, nhưng buồn ngủ rồi, phải ngủ cho tốt.
Người bên người đã nằm yên, bàn tay Từ Hương Quyên thò qua sờ, xác nhận ổ chăn ông chồng nhà mình ngủ ấm áp không lọt gió rồi, chính mình mới bắt đầu ngủ.
!
"Giờ còn bán đồ ăn à?" Khách chuẩn bị ăn mì chua cay thấy trên tủ quầy của lều bày đủ loại kiểu dáng rau dưa, từng thấy và chưa từng thấy, hoa cả mắt, tò mò hỏi.
Từ Hương Quyên: "Đây là bán lẩu cay, loại chay 5 mao tiền 1 cân, loại mặn 1 tệ 2 một cân, tầng chót phía dưới nhất đều xem như đồ mặn, bên trên tất cả đều là chay.
"
"Mì cũng coi như chay?" Nhìn thấy một tầng chuyên đặt các loại mì phở miến, khách hỏi một câu.
Từ Hương Quyên: "Đúng vậy, 5 mao tiền 1 cân tính vào, mới vừa mua cân liền đặt đấy, sẽ không thiếu cân thiếu lạng.
"
Khách: "Vậy tôi thử xem, ăn ngon giống mì chua cay chứ?"
Mì chua cay có thể thấy được là không có món mặn gì, nghĩ đến cũng chưa được một cân, mua cái này còn lợi ích thực tế chút.
"So với mì chua cay, mỗi món có cái ngon riêng.
" Chu Trình Ninh ở bên ngoài tiếp lời.
Dù cho người ở bên ngoài, còn có mành chống đỡ, nhưng anh có thể nghe được tiếng bên trong.
Trước đó trong nhà có mua bếp lò, giờ cải tạo lại, dùng để nướng khoai lang, khoai lang nướng cũng là bán lấy tiền, cái to 2 mao tiền, cái nhỏ 1 mao tiền.
Số khoai lang đó vẫn là chuyên lấy ra, cái lớn thì đều lớn tầm tầm nhau, cái nhỏ cũng nhỏ tầm tầm nhau, như vậy thì khách mua cũng không có ý kiến gì.
Người tới mua khoai lang nướng không nhiều lắm, rốt mỗi nhà đều có thể tự mình nướng khoai lang, đều là mấy đứa nhỏ thèm lại đây mua.
Chu Trình Ninh bày quán 1 tiếng, thu 2 mao tiền, 2 người khách nhỏ mua khoai lang nhỏ.
Người khách nhỏ mua khoai lang vẫn là bởi vì có túi giấy đựng, có đóng gói, cứ cảm thấy khoai lang này không giống khoai hấp nhà mình, phong cách tây á.
Còn nữa, khoai chỗ này đích xác thơm ngọt, ngửi cũng thơm quá hà, muốn mua.
Chu Trình Ninh nướng khoai vẫn là đã được huấn luyện qua, hai đứa nhỏ trong nhà đều có thể ăn, đều nguyện ý ăn, đều thích ăn, anh mới xem như xuất sư.
Từ Hương Quyên chuyên lấy sọt tre ra cân cho khách xem: "Anh nhìn trước, cái sọt tre này nặng 3 lạng.
"
"Thấy rồi.
"
Từ Hương Quyên đưa rổ và đũa qua cho khách: "Anh cầm chắc cái sọt tre nhỏ này, mặn một rổ, chay một rổ, nếu trên món mặn có cái muỗng, trực tiếp dùng muỗng vớt, không có thì dùng đũa này gắp, đồ ăn đều rửa sạch rồi.
"
Khách bắt đầu gắp đồ ăn, lúc chọn đồ ăn cũng suy xét rất lâu xem ăn món nào thì tương đối lợi ích thực tế.
Cải trắng thì không chọn, 2 phân tiền có thể mua được 1 cân.
Khách nhằm rau dưa đắt mà chọn, Từ Hương Quyên cũng không có ý tưởng gì, rốt cuộc rau dưa đắt nhất chỗ này cũng không đắt quá 5 mao tiền.
Từ Căn Sinh và cháu ngoại trai, cháu ngoại gái ở trong lều không nói chuyện, Qua Qua viết chữ, em trai và ông ngoại nhìn.
Thấy khách còn cần chọn lựa thêm chút thời gian, Từ Hương Quyên vào bếp trước.
Từ Hương Quyên nhẹ giọng nói với Chu Trình Ninh: "Gài nút lại.
"
Chu Trình Ninh: "Quyên, anh nóng.
"
"Nóng cũng không thể cởi.
" Đi vào bếp, nhìn thấy cái nút trên cùng của ông chồng nhà mình đã mở ra, Từ Hương Quyên nhíu mày lại.
"Quyên, em gài lại cho anh.
"
"Mấy tuổi rồi, còn không bằng Ngưu Ngưu.
" Thấy tứ phía đích xác không có ai, mành lều cũng che kín mít, Từ Hương Quyên oán giận một câu, gài nút thắt cho Chu Trình Ninh xong, lại sửa sang cổ áo lại, đi vào trong nhà bếp.
Từ Hương Quyên: "Mẹ, bên ngoài có khách tới muốn mua lẩu cay, có thể đun nóng nước lèo rồi.
"
Trong bếp, Ngô Thải Phượng đang đan áo len, nghe thấy con gái nói: "Nhanh như vậy liền có khách muốn mua lẩu cay?"
Hiện tại mới 11 giờ đó.
"Đúng vậy mẹ, có khách tới.
" Từ Hương Quyên bưng canh đổ vào nồi.
Ngô Thải Phượng thả cái rổ len sợi: "Con ra ngoài bận đi, mẹ ở đây đun sôi canh cho.
"
Từ Hương Quyên: "Vậy con ra ngoài trước, chờ lát nữa vào chần đồ ăn.
"
Từ Hương Quyên lấy đĩa bưng khoai lang đã nướng chín vào, khách còn đang chọn, bảo ba mình lấy một củ ăn, Qua Qua với Ngưu Ngưu mỗi đứa một nửa, Ngưu Ngưu thì cô dùng muỗng múc đút cho Ngưu Ngưu ăn.
Có khoai lang nướng ăn, Qua Qua cất đi vở viết chữ vào, chuyên tâm ăn khoai lang nướng.
Khoai lang nướng còn nóng hổi, Ngưu Ngưu gấp không chờ nổi muốn ăn, Từ Hương Quyên chưa cho, chờ nguội rồi mới đút cho Ngưu Ngưu ăn.
Ngưu Ngưu còn rất thích khoai lang nướng, ăn một miếng rồi liền gấp không chờ nồi mở miệng đòi miếng thứ 2.
Chờ Ngưu Ngưu đào rỗng một nửa củ khoai lang, khách đã chọn xong, Từ Hương Quyên thả khoai lang của Ngưu Ngưu sang một bên, cân cho khách.
Từ Hương Quyên tán thưởng: "Tổng cộng 6 mao 2 phân, 2 phân thì quẹt cho anh luôn vậy.
"
"6 mao đây, cầm đi.
"
"Rồi, vậy tôi liền đi nấu cho anh ngay, anh ngồi đây chờ trước đi.
"
Từ Hương Quyên rời khỏi lều đi nấu lẩu cay.
Đồ ăn khách muốn đã cân lên rồi, lại còn rất cao hứng, bởi vì đồ nhìn nhiều lại còn rẻ hơn mì chua cay 2 mao tiền.
Khoai lang thấy thơm ghê, nếu đã tiết kiệm được 2 mao tiền, khách liền ra ngoài mua củ khoai lang nhỏ.
Ngưu Ngưu: "Bảy a a ô ô.
"
"Ông ngoại, Ngưu Ngưu nói bảy*, ý là nói ăn đó, Ngưu Ngưu muốn ăn khoai lang.
" Qua Qua cẩn thận mà ăn khoai lang, thuận tiện hảo tâm phiên dịch giùm em trai.
*: chữ số 7 và chữ ăn (cật) có phát âm gần gần giống nhau trong tiếng trung, bé còn nhỏ nên nói không sõi.
Từ Căn Sinh cầm khoai lang của cháu ngoại, tiếp tục đút cháu nó ăn.
Ngưu Ngưu ăn được khoai lang mới không có kêu to.
Chu Trình Ninh bán đi một củ khoai lang nhỏ liền vào trong nhà bếp, vợ đã đi vào, chờ lát nữa là anh có thể bưng lẩu cay đã nấu xong cho khách.
Lẩu cay và mì chua cay được đựng trong bát to cùng loại, với lượng 1 cân cũng có thể đựng được, chỉ là đích xác là nặng hơn mì chua cay một chút.
Vị khách đầu tiên ăn lẩu cay của lều bọn họ là người đàn ông trung niên, nhà không ở bên này, ở trấn kế bên, đây là vẫn là Từ Căn Sinh nói chuyện phiếm mới biết.
Lúc Từ Căn Sinh đút cháu ngoại ăn còn không quên nói chuyện phiếm với khách, trò chuyện một hồi liền y như ông bạn già ấy.
Trong bếp.
Ngô Thải Phượng: "Quyên, ông khách này có chọn món mặn không? Hoặc là có trộm trộn đồ mặn vào không?"
Từ Hương Quyên: "Mẹ, ông khách này chọn chay hết, mì tươi và miến khoai tây hơi nhiều, thức ăn chay thì mỗi loại một chút.
"
Rau thì đều đã rửa sạch cắt gọn, trực tiếp chần chín là đủ rồi.
Từ Hương Quyên làm xong một chén lẩu cay dưới "hỏa nhãn kim tinh" của mẹ mình, bảo Chu Trình Ninh mang qua.
Ngô Thải Phượng thấy đích xác không có trộn đồ mặn vào: "Lại qua 2-3 ngày nữa xem, thật sự không có ai mua, cũng đừng để đồ mặn nữa.
"
Từ Hương Quyên: "Mẹ, hiện tại trời lạnh, đồ mặn cũng có thể để lâu được, nhưng thật ra thì rau dưa bán không ra phải mau chóng ăn mới tốt nhất, cho khách ăn đồ tươi, cải trắng thì hình như khách đều không quá thích ăn, nhưng để đó cũng có thể bày ra cái bộ dáng.
"
Cải trắng vẫn là cải trắng, Từ Hương Quyên cắt nhỏ, cái nhỏ thì khách còn có khả năng gắp một mảnh, lớn thì khỏi nghĩ, không cần, quá đắt.
Ngô Thải Phượng: "Được thôi, đều nghe con.
"
Từ Hương Quyên: "Vậy mẹ, con ra ngoài trước, đỡ cho bên ngoài có khách tới nữa.
"
Ngô Thải Phượng: "Biết rồi, mau mau ra ngoài đi, mẹ còn phải đan áo len cho ba con! Chờ lát nữa có khách tới tiếp, nói trước một tiếng để mẹ biết mà đun nóng nồi.
"
"Dạ mẹ, con đi ra ngoài.
"
Cơm trưa trong nhà đơn giản, đến giờ, nấu cơm xong xuôi, trực tiếp chần rau ăn, có sẵn nguyên liệu nấu ăn đây.
Lúc Từ Hương Quyên trở lại lều, khách đã đang to mồm ăn mì, trong lúc ăn mì còn không quên nói chuyện phiếm với ba cô.
Nhận lấy khoai lang từ trong tay ba mình, Từ Hương Quyên đút khoai lang cho Ngưu Ngưu ăn.
Từ Căn Sinh tiếp tục nói chuyện với khách.
"Mì tươi nhà ông làm làm dai ngon thật, lẩu cay này không kém hơn mì chua cay đâu nha.
"
Từ Căn Sinh: "Con gái tôi học, cả ngày lại suy nghĩ ăn uống, nhiều cái lắm.
"
"Lần sau tôi dẫn cả nhà lại đây ăn.
"
Lúc này lại có khách mới tới, là một người đàn ông trẻ tuổi, vào lều liền trực tiếp hỏi Từ Hương Quyên: "Có màn thầu nóng không? Tôi muốn mua 2 cặp, trong nhà có khách tới, cơm không đủ.
"
"Có, đang hâm nóng trong bếp, tôi lấy tới cho anh.
" Từ Hương Quyên còn chưa ngồi nóng cái ghế đã lại đi ra ngoài.
Lần này mẹ quên bỏ khoai lang ra xa, Ngưu Ngưu trực tiếp tự mình bắt lấy khoai lang nướng úp ngoài miệng mình.
Khoai lang còn có chút phỏng tay, nhưng Ngưu Ngưu quật cường không có buông ra.
"Chú, các chú lại bán gì vậy?" Lúc này người đàn ông mới chú ý tới các loại rau dưa đặt đầy trên tủ quầy của lều.
Khách trả lời thay Từ Căn Sinh: "Lẩu cay, ngon lắm đó, cái tầng dưới cùng kia là đồ mặn 1 tệ 2 mao tiền 1 cân, đồ chay với mì phở bên trên đều là 5 mao tiền 1 cân hết.
"
"Không làm mì chua cay nữa à?"
"Cái này không kém hơn mì chua cay đâu, hơn nữa còn tùy tiện chọn, muốn ăn gì thì ăn đó.
"
Cũng không cần Từ Căn Sinh trả lời, ông khách ăn lẩu cay trực tiếp trả lời.
"Lần sau lại đây tôi nếm thử, trông còn rất mới mẻ.
"
Từ Hương Quyên cầm 2 cặp màn thầu nóng hổi lại đây, đưa cho khách mang đi.
Lúc khác thì bánh bao màn thầu sẽ không nóng, nhưng ở khoảng thời gian ăn cơm này đây, cô sẽ hâm nóng bánh bao màn thầu lên, rốt cuộc thì lúc này có khách tới mua bánh bao màn thầu, ấy là đều muốn ăn.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...