Lúc Từ Căn Sinh trở về, chén trên tay đã rỗng, biểu tình rất sung sướng, "Bọn họ nếm một miếng đều nói ngon, ba không cho bọn họ ăn nhiều, bọn họ hỏi ba có thể bán trước hay không.
"
Ông không phải chuyên môn đi một nhà thôi, khắp nơi quen biết đều đi tuốt một lần, bọn họ muốn ăn, để bọn họ lấy đũa gắp một đũa đi, nhiều thì không cho.
Từ Hương Quyên: "Trước không được, lều còn chưa dựng, chờ dựng lên rồi lại nói, mấy ngày trước cũng mệt quá rồi, nghỉ ngơi rồi lại bắt đầu vậy.
"
Chờ đến chừng đầu tháng 7, sau khi buôn bán rồi, trong đó không có cái gọi là nghỉ ngơi, rốt cuộc mở cửa mỗi ngày cũng không còn sớm, nửa buổi chiều đó, chờ tới tiệc tròn tuổi của Ngưu Ngưu còn phải không kinh doanh liên tục 3 ngày.
Qua Qua vẫn nhớ thương vụ mời khách, "Mẹ, con có thể mời Miêu Miêu với chị Tịch Tịch tới tiệm cơm nhỏ nhà ta ăn bì lạnh không? Không cần tiền, bởi vì là bạn của con.
"
Từ Hương Quyên nghe xong Qua Qua nói, "Còn nhỏ tuổi đã hào phóng vậy? Vì sao bạn con không cần tiền được? Bạn của ông ngoại tới đây ăn đều phải đưa tiền đó.
"
Ngô Thải Phượng: "Ai da, ba đứa bé con có thể ăn được một chén sao? Ngày thường Qua Qua ở nhà trẻ không phải cũng được hời của mấy đứa bé khác, con ít nói vài câu đi.
"
Tuy cháu ngoại gái nói chuyện phù hoa tí, nhưng cũng là phù hoa nói thật, ngày thường Tịch Tịch với Miêu Miêu cũng sẽ cho con bé ăn, có tới có lui mới đúng mà.
Từ Hương Quyên: "Mẹ, con còn chưa nói mấy câu đâu! Được thôi, Qua Qua, con đừng có mời cả đống bạn tới cho mẹ đó.
"
"Bạn tốt chỉ có Miêu Miêu với chị Tịch Tịch.
" Ý của mẹ là đáp ứng rồi, Qua Qua lập tức vui vẻ ra mặt.
Những người lớn nói chuyện, Qua Qua không cảm thấy hứng thú, ăn xong bì lạnh của chính mình rồi, bèn đi ra ngoài tìm Miêu Miêu chơi.
"Lều hơi lớn chút, ba tìm mấy người quen đáng tin cậy, tiền công có thể cho nhiều chút, nhưng phải làm vững chắc, mùa hè gió mưa bão lốc cũng sẽ không đổ.
"
Chỗ các cô vào mùa hè thường thường mưa bão cuồng phong, lều vững chắc là đệ nhất, mỹ quan không cần để ý quá nhiều, rốt cuộc chỉ là cung cấp cho khách có yêu cầu ngồi đây ăn.
"Chút vấn đề này nhỏ, không phiền toái, đều đáng tin.
"
Ngô Thải Phượng lo lắng, "Ở ngoài sân có thể bị trộm không?"
Từ Hương Quyên: "Sẽ không, nền lều đánh vào trong đất, muốn trộm thì bọn con cũng có thể nghe được động tĩnh, về phần bàn ghế này kia, dọn quán thì dọn vào luôn.
"
Giờ đây ăn trộm vặn còn chưa hung hăng ngang ngược đến vậy, đất cũng không phải nền xi măng, dựng lều bớt lo.
Ngô Thải Phượng: "Chủ yếu vẫn là bàn ghế, bàn ghế phải thu về kịp thời, đỡ cho bị mất.
"
Từ Hương Quyên: "Sẽ không quên.
"
Chờ ba mẹ đi rồi, Từ Hương Quyên dọn dẹp phòng bếp.
Chu Trình Ninh đi theo Từ Hương Quyên, "Quyên, anh còn muốn ăn.
"
"Hôm nay chỉ có thể ăn một chén, ăn chén thứ 2 liền ngấy.
"
Lúc ba mẹ vợ ở đây, Chu Trình Ninh không dám xin chén thứ 2, ba mẹ vợ vừa đi, lập tức liền đòi, "Không ngấy, ngon.
"
Đối với thỉnh cầu của Chu Trình Ninh, Từ Hương Quyên thường là đều không thể cự tuyệt, lúc này cũng vậy, "Bì lạnh với mì lạnh đều không thừa nhiều lắm, trộn cho anh một chén được không?"
"Được.
" Chu Trình Ninh đưa mắt trông mong đứng cạnh vợ.
Từ Hương Quyên trộn bì lạnh với mì lạnh cho Chu Trình Ninh, "Em thấy cơm chiều là anh không muốn ăn rồi! Hôm nay Ngưu Ngưu ngủ rồi tỉnh hoài, anh nhớ rõ trông chừng, ẹm còn muốn ra ngoài mua mướp hương với mẹ em, trở về thuận tiện gọi Qua Qua về nhà.
"
Thật ra thì trồng mướp hương cũng tiện lắm, thứ này xào hay là nấu canh đều mềm, có vài người ăn cảm thấy ngọt thanh, nhưng còn có vài người không thích ăn, Ngưu Ngưu không thích ăn đó, chỉ là Ngưu Ngưu lúc này vẫn là nhóc con, không cần suy xét khẩu vị của nhóc.
Mướp hương là người ta chạy máy kéo vào thôn bán, hôm nay ở đây cả ngày, chiều đến không tươi mới nhưng rẻ, chỉ cần không có vết nứt, già chút thì già chút đi, có thể nấu mì tươi ăn.
Ngưu Ngưu đã gần một tuổi, không phải cái nắm nho nhỏ mới sinh lúc 1-2 tháng, giờ là nắm nhỏ, nhìn không yếu ớt đến vậy, Chu Trình Ninh trông con cũng thuận tay hơn nhiều, nghe vợ dặn dò xong, "Ăn xong liền đi trông Ngưu Ngưu, phẩy quạt hương bồ cho Ngưu Ngưu.
"
!
Trung hạ tuần tháng 6, thời tiết nóng bức, ve kêu không dứt, Từ Hương Quyên còn chưa ngủ trưa, đang phẩy quạt hương bồ cho Ngưu Ngưu ngủ trưa đây.
Còn tốt là trong phòng không bí, bằng không, trong nhà không có điện, hè đến phải khó chịu chết.
Chính Từ Hương Quyên cũng cảm thấy buồn ngủ, để quạt hương bồ sang một bên, mơ mơ màng màng liền nghe thấy tiếng gõ cổng bên ngoài, chợt bừng tỉnh, đeo dép lê vào đi ra ngoài xem xem tình huống thế nào.
Là mẹ cô đang gọi, Từ Hương Quyên nhanh chóng mở cửa.
Ngô Thải Phượng vội vàng nói, "Quyên, mau mau, đi nhà chồng dì với mẹ, bà dì con đi rồi.
"
Từ Hương Quyên: "Mẹ, mẹ đợi chút, con thay quần áo đã, thuận tiện nhờ ba trông Ngưu Ngưu dùm con.
"
Từ Hương Quyên nhớ lại việc này, bà dì cô năm nay gần 90 rồi, đời này không có bệnh nặng đại tai gì, tuổi tới là đi thôi.
Bà dì ở trấn Cừ Thủy cách vách, có thể đi ngang qua trung học trấn, trên đường cô với mẹ cô qua đó, phải thông báo với ba nó một tiếng.
Rất mau đã thay xong quần áo đi ra, Từ Hương Quyên bế Ngưu Ngưu vẫn đang ngủ mơ như cũ về đến nhà.
Bà ngoại cô mấy năm trước đã qua đời rồi, lúc ấy cũng là tiểu bối ở phụ cận đi qua thương lượng chuyện mai táng.
Về phần ba cô, hôm nay không qua, về sau vẫn là phải đi hỗ trợ.
Từ Hương Quyên là hơn 2 giờ chiều đạp ba bánh đến trung học trấn, để mẹ cô ở chờ cô ở cửa, cô đi vào tìm ba nó nói một tiếng.
"Xin chào, xin hỏi Chu Trình Ninh đang dạy học sao?" Từ Hương Quyên thấy trong văn phòng có ba bốn giáo viên, hỏi một vị ở gần cửa văn phòng nhất.
Vương Khánh không phải vị giáo viên cách cửa phòng học gần nhất kia, nhưng thấy người tới là vợ thầy Chu, bèn trả lời dùm, "Là vợ thầy Chu à, lúc này thầy Chu đang dạy học, lớp của lớp sơ nhị, là cái phòng đang đọc sách kia.
"
Trường học không lớn, có tiết ngữ văn, tiếng đọc sách cơ hồ là toàn trường đều có thể nghe thấy, thầy Lưu không ở đây, cô giáo Tiểu Hách lại ngồi ở văn phòng, tiết văn chỉ có thầy Chu đang dạy, rất dễ tìm.
Thầy Chu đã dẫn dắt lớp sơ tam 1 lần, vốn dĩ không có việc gì có thể nghỉ, nhưng vợ thầy Lưu bị té gãy xương nằm viện mấy ngày, thầy Lưu bồi, trong khoảng thời gian này để thầy Chu lên lớp thay anh ấy.
"Vâng, cảm ơn.
" Từ Hương Quyên đi tìm Chu Trình Ninh.
Hiện tại trung học trấn chỉ có lầu 1, đều không cần tới lầu, tìm kiếm tuy vòng vèo tí, nhưng không phiền toái.
Căn cứ theo tiếng đọc sách, Từ Hương Quyên tìm được cái phòng học, Chu Trình Ninh đang đứng trên bục giảng, trong tay cầm sách vở, miệng đóng mở theo, tiếng đọc sách của đám học sinh phía dưới tương đối ồn ào, hẳn là đang ngâm nga.
Từ Hương Quyên đứng ở cửa khiến cho Chu Trình Ninh chú ý tới, chạy nhanh ra ngoài phòng học, "Quyên, làm sao vậy?"
Ngữ tốc Từ Hương Quyên rất mau, "Bà dì qua đời, hôm nay em với mẹ muốn qua đó, anh với Qua Qua tối về đến nhà ba ăn cơm là được, ba có nấu canh chan.
"
Lúc giao Ngưu Ngưu cho ba cô, Từ Hương Quyên đã an bài tối nay ăn gì, cháo với chan canh là nhanh nhất.
Chu Trình Ninh: "Quyên, cỡ mấy giờ em về nhà?"
"Khuya lắm, chừng 11-12 giờ, không cần lo cho em, em đạp ba bánh đi rồi, Ngưu Ngưu thì anh lo nhiều chút, em đi trước, mẹ em chờ bên ngoài.
" Từ Hương Quyên giao phó xong thì xoay người đi rồi.
Chu Trình Ninh chỉ có thể về phòng dạy học trước, vợ đạp ba bánh đi, anh thật lại yên tâm chút, đằng nào thì đạp ba bánh luôn nhanh hơn đi bộ.
Mấy giáo viên trong văn phòng bởi vì sự xuất hiện của vợ thầy Chu mà dẫn phát đối thoại.
Vương Khánh tựa hồ là người biết chuyện, Tôn Huy trực tiếp hỏi anh ấy, "Đó thật là vợ thầy Chu?"
Rõ ràng là người nhìn thể diện, mặc áo sơ mi sợi tổng hợp tay ngắn, quần dài màu đen, tóc dài quấn lên, tuy không cao gầy, nhưng cũng không lùn tịt, mặt mộc trắng trẻo sạch sẽ, là kiểu tiểu gia bích ngọc, như thế nào cũng không hợp với người phụ nữ thô tục khôn khéo ngược đãi thầy Chu nha.
Vương Khánh cũng rất bất đắc dĩ, anh ấy không có thành kiến với vợ thầy Chu sâu như thầy Lưu với thầy Tôn vậy, nhưng lúc trước khi thấy đích xác là vẫn giật mình một phen, "Đúng vậy, từng gặp hôm mùng 1 tháng giêng, sau đó cũng từng nói thầy Chu với vợ cậu ấy là trai tài gái sắc, chẳng qua là mọi người nghe một chút, không để ở trong lòng.
"
Tôn Huy: "Hửm? Thật không phải cưới lần 2?"
Vương Khánh buồn cười, "Không phải cưới lần 2, nguyên phối đó, thầy Tôn cậu không cảm thấy Qua Qua rất giống với vợ thầy Chu sao?"
Mới đầu Vương Khánh không cảm thấy giống, nhưng càng nhìn càng cảm thấy giống, đương nhiên cũng có khả năng là do nước chảy đá mòn, chỉ cần tiếp thu sự thật là con gái ruột, diện mạo của mẹ con họ đều có thể nói là khắc ra từ một cái khuôn.
Thầy Tôn vốn cảm thấy bộ dáng đáng yêu của Qua Qua là nhờ thầy Chu, con gái giống cha, "Nói như vậy, đích xác là giống, cho nên trước đó đều là chính thầy Chu cần kiệm tiết kiệm? Giờ thông suốt rồi?"
Vương Khánh: "Thầy Chu đích xác tiết kiệm, có thể là vợ thầy Chu nhìn không được, liền đối với thầy Chu rất tốt, làm đồ ngon ép thầy Chu ăn, đỡ cho cậu ấu cứ ngược đãi chính mình hoài.
"
Tôn Huy càng nghĩ càng cảm thấy khả năng thầy Chu ngược đãi chính mình cao à, "Có liên quan đến hoàn cảnh sinh hoạt từ nhỏ đến lớn, giờ không nên nói vợ thầy Chu được đại vận, phải là nói là thầy Chu được đại vận.
"
Vương Khánh tán đồng, "Ai nói không phải chứ.
"
Tôn Huy: "Còn chưa từng thấy thầy Chu với vợ cậu ấy đứng cùng chỗ, trước kia tưởng là một nữ sĩ mập mạp, thầy Chu cao kều đứng bên cạnh sẽ bị so thành gầy yếu đó.
"
Vương Khánh: "Thầy Tôn, cậu nghĩ quá khoa trương.
"
Hách Mạn không có ý tưởng gì với thầy Chu, nhưng nhìn thấy vợ thầy Chu, vẫn là cảm thấy tâm lý không cân bằng.
Không nghĩ tới mấy lời "Mẹ em rất đẹp" luôn treo bên miệng Qua Qua con nhóc thối kia với câu đồng thuận "Mẹ Qua Qua đẹp" của Tịch Tịch, là sự thật.
Giữa phụ nữ luôn sẽ bất giác mà so bì, một trắng che trăm xấu, làn da vợ thầy Chu trắng, càng khỏi phải nói diện mạo còn có thể cho điểm cao, hoàn toàn bất đồng với làn da khô vàng và diện mạo khắc nghiệt trong tưởng tượng.
Khí chất ăn mặc không giống với bà chủ gia đình bào đồ ăn trong đất, mà giống người làm công tác văn hòa ngồi văn phòng chân chính.
Chu Trình Ninh dạy xong không có đi đón con gấp đến vậy, bởi vì chiều nay không có tiết, chờ lát nữa trực tiếp qua đón Qua Qua về nhà là xong.
Tôn Huy vẫn là có lòng bát quái, thấy thầy Chu tan học về, "Thầy Chu, cậu đã nói chuyện với vợ cậu rồi chứ.
"
Chu Trình Ninh: "Nói rồi, vợ tôi có việc gấp, bảo tôi chăm đứa nhỏ trong nhà.
"
"Đứa nhỏ có phải Ngưu Ngưu hay không?" Tôn Huy nghe Qua Qua nói mới biết được nhũ danh con trai thầy Chu.
Chu Trình Ninh: "Đúng, chính là Ngưu Ngưu, Ngưu Ngưu còn nhỏ tuổi, không dễ trông, tương đối ỷ lại mẹ.
"
Tôn Huy: "Vợ tôi mang thai sinh con xong 2-3 năm đều là béo, lâu lâu cứ oán giận với tôi, mắng tôi, sinh con đích xác vất vả, nói cái gì tôi cũng nghe, cứ theo tâm tư cổ mà làm.
"
Chu Trình Ninh: "Vợ tôi sinh con xong thì thật lại không có nhiều biến hóa rõ ràng, tính tình vẫn là tốt, sẽ không rải tức lên người tôi.
"
Hay chưa, vốn muốn nghe thầy Chu nói vợ cậu ấy mắng cậu ấy thế nào, đột nhiên không kịp phòng ngừa bị khoe ân ái, thầy Tôn dọn giáo án, anh ấy vẫn là an an ổn ổn chuẩn bị dạy học sinh đi.
Vương Khánh nghe mà cảm thấy buồn cười, thầy Chu thật là một nhân tài, luôn có thể chặn cho người ta không lời nào để nói! Không chừng là học Qua Qua đó, Qua Qua nói chuyện lợi hại lắm.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...