Cô Vợ Bưu Hãn Thập Niên 80


Xí xọn đủ rồi, Từ Hương Quyên đặt lược với gương sang cạnh quần áo thay ra, đẩy cửa buồng trong ra.
"Anh muốn hù chết em sao? Đứng ở đây làm gì?"
Đẩy cửa buồng trong ra liền nhìn thấy người đàn ông to cao đứng ở cạnh cửa, thật sự là dọa đến cô.
Chu Trình Ninh thấy dọa đến vợ, có chút co quắp nói, "Quyên, anh thấy em lâu như vậy mà chưa vào, lo cho em."
"Em to tướng như này, có thể có chuyện gì?" Từ Hương Quyên đi đến trước Chu Trình Ninh, đi xem Ngưu Ngưu ngủ đến thế nào.
Nhóc con còn ngủ rất say sưa.
Chu Trình Ninh: "Quyên."
Từ Hương Quyên: "Làm sao vậy?"
"Đẹp." Xem đến độ anh nhìn không chớp mắt.
Từ Hương Quyên thầm cao hứng trong lòng, trên mặt lại không biểu hiện ra ngoài, "Trước kia không thấy anh nói đẹp, giờ mặc vào váy anh tặng lại liền nói đẹp, có phải muốn em bớt mắng anh vài câu không? Nằm mơ, đừng cho là em......!Làm gì đó!"
Chu Trình Ninh bế ngang vợ lên, "Quyên, anh kết hôn rồi."
Anh thật sự cảm thấy hôm nay lại kết hôn với vợ nữa, hôm nay vợ còn xinh đẹp hơn ngày kết hôn 5 năm trước nữa.
"Sớm đã kết hôn, hôm nay có phải ngốc rồi không? Mau thả em xuống." Sợ té xuống, Từ Hương Quyên ôm lấy cổ Chu Trình Ninh không dám buông ra.
Chu Trình Ninh: "Không thả."
Không chỉ không thả, Chu Trình Ninh còn hôn mấy cái trên mặt Từ Hương Quyên.
"To gan à, thế mà còn phản bác em." Từ Hương Quyên tức mà cười, nhéo mặt Chu Trình Ninh một phen.
Bị nhéo mặt, Chu Trình Ninh còn đang cười ngây ngô.
Từ Hương Quyên: "Em không thoải mái, dép lê đều sắp rớt xuống kìa, anh mau mau thả em xuống."
Vừa nãy không có chuẩn bị, bị bế lên phát thiếu chút nữa làm dép lê bay ra, giờ đang treo trên mu bàn chân, muốn rớt lại không rớt được.
Chu Trình Ninh kiến nghị, "Quyên, trực tiếp cởi dép lê đi, tới giờ ngủ trưa rồi, chúng ta nằm một lát."
"Vậy anh cũng phải thả em xuống trước, tiếng dép lê rớt lớn cỡ nào hả, làm ồn đến Ngưu Ngưu thì sao đây?" Từ Hương Quyên duỗi ngón trỏ chọc chọc cái trán Chu Trình Ninh."
Chu Trình Ninh thả Từ Hương Quyên lên giường, "Quyên, anh cởi giày giúp em."

Từ Hương Quyên: "A Ninh, anh bình thường tí đi, đừng làm mấy thứ không đâu."
"Quyên, anh muốn......" Chu Trình Ninh cởi dép lê cho vợ, mình cũng cởi giày lên giường, ngồi cạnh vợ.
Từ Hương Quyên nhìn ánh mắt ngượng ngùng e lệ của ông chồng nhà mình, "Anh muốn cái gì? Không được nghĩ."
Nói rồi, Từ Hương Quyên lui vào góc giường.
Vợ lui vào trong góc, ở trong mắt Chu Trình Ninh quả thực chính là chủ động vào địa bàn của anh.
Vợ dịch một tấc, anh liền dịch một tấc theo, "Quyên, đã nửa năm rồi."
"Sớm đã nửa năm rồi, đều là anh dây dưa dây cà, cứ muốn như vầy hoài sao? Sinh Qua Qua với Ngưu Ngưu đều là em chủ động...!Anh nằm xuống! Mau lên!" Phong cách Từ Hương Quyên đột biến.
Chu Trình Ninh lập tức nằm yên, nhắm chặt hai mắt, đôi tay không tự giác giao điệp đặt ở bụng.
Bởi vì cái tư thế này của Chu Trình Ninh, ngọn lửa thật vất vả mới lú lên của Từ Hương Quyên lập tức bị tắt, cảm xúc đều không còn.
Vỗ bay đi tay Chu Trình Ninh, Từ Hương Quyên tức giận, "Không muốn thì thôi, làm như em cưỡng bách anh vậy, em thay quần áo ngủ trưa đây."
Dù sao cũng là cái váy đầu tiên ông chồng nhà mình mua cho, tuy rằng không mặc ra đường được, nhưng cũng không muốn ngủ cho nhăn.
Từ Hương Quyên mới vừa xoay người đã bị Chu Trình Ninh chặn lại.
Chu Trình Ninh: "Quyên, đừng tức giận, về sau anh nhất định sẽ chủ động."
Những chiếc hôn dồn dập dừng ở trên mặt, Từ Hương Quyên muốn đẩy ra, lại phát hiện không đẩy được, liền từ bỏ giãy dụa.
Giờ đây rốt cuộc đã biết chủ động tiến thêm một bước rồi.
...
"Lại không phải thằng nhóc choai choai hai mươi mấy tuổi đầu, không sợ tổn hại thân thể sao?" Từ Hương Quyên hữu khí vô lực.
Chu Trình Ninh: "Không tổn hại được, Quyên, hiện tại anh có sức lực lắm, còn khỏe hơn lúc anh hai mươi mấy tuổi đầu lận."
Đích xác, lúc hai mươi mấy tuổi đầu ấy, trên người cũng chả được mấy lạng thịt, gầy, nhưng lúc này Từ Hương Quyên chỉ muốn đuổi người, "Mau đi đón Qua Qua đi, mặc kệ anh đó."
Xoay lưng qua, không muốn để ý đến anh.
Chu Trình Ninh cảm giác có thể là chọc vợ tức giận, bèn dán sau lưng vợ, "Quyên, thật xin lỗi...!Em có thể nói cho anh rằng bánh bông lan là làm thế nào không? Còn nữa, nhớ kỹ mặc váy vào, mặc nhiều thêm một lát, để Qua Qua ngắm mẹ mặc váy được không? Mấy ngày nay Qua Qua vẫn luôn nhớ thương sinh nhật mẹ."
Chính anh cũng muốn ngắm nhiều một lát.

Từ Hương Quyên: "Anh nói sinh nhật em cho Qua Qua?"
Thật ra thì cô cũng không tức giận đến vậy, ỷ vào tính tình ông chồng nhà mình tốt, nên cố ý lẫy thôi, nghe được Qua Qua, thế mới phát giác gần nhất không thích hợp.
Chu Trình Ninh không khách khí mà bán đứng con gái, "Qua Qua hỏi anh, nhưng anh không nói với Qua Qua."
Từ Hương Quyên: "Cọng cỏ đầu tường nhỏ, gió thổi là nghiêng ngả."
Chu Trình Ninh cảm thấy vẫn là phải nói tốt thay con gái, bằng không về sau Qua Qua mở miệng xin kẹo với mẹ sẽ không xin được mất, "Quyên, Qua Qua là để ý em mới vẫn luôn hỏi sinh nhật em."
Từ Hương Quyên: "Cái con bé để ý là bánh bông lan, không phải để ý em."
Tuy rằng thật tàn khốc, nhưng cũng thật sự là chân tướng, "......!Quyên, em cũng đừng nghĩ nhiều thế, Qua Qua còn nhỏ, trong mắt chỉ có ăn là rất bình thường."
"Vậy còn anh?"
"Anh?"
"Anh để ý em không?"
"Quyên, anh đương nhiên là để ý em, anh để ý em nhất." Chu Trình Ninh mềm nhẹ ấn một nụ hôn trên má Từ Hương Quyên.
Nghe đến đó, Từ Hương Quyên rốt cuộc thoải mái, "Anh đi đón Qua Qua đi, bánh bông lan để em làm......!Váy mua lúc nào vậy?"
Chu Trình Ninh thẳng thắn từ khoan, "Ngày nghỉ, nói là đi nhà nội, anh thật đúng là đi nhà ông nội thật, sau đó chạy đến huyện thành mua."
Từ Hương Quyên bừng tỉnh đại ngộ, "Khó trách mới sáng sớm đã ra cửa, thì ra là sớm có dự mưu, Qua Qua biết không?"
Anh cũng không dám nói với Qua Qua, "Không biết, nếu Qua Qua biết rồi, sao anh yên tâm đi cho được."
"Cũng phải, Qua Qua là cái loa nhỏ."
Hai vợ chồng hàn huyên trong chốc lát, Chu Trình Ninh mới không nỡ mà xuống giường, đi đón Qua Qua.
"Anh lái xe cẩn thận chút." Từ Hương Quyên nghĩ đến trước đó không lâu......!Cũng không biết có còn sức mà đạp xe không nữa.
Chu Trình Ninh vô tri vô giác về thâm ý trong lời nói của vợ, nói sẽ cẩn thận rồi ra cửa đón Qua Qua.
Ông chồng nhà mình đi được không lâu, Từ Hương Quyên tròng váy vào trước, rồi từ từ đi ra gian ngoài, thay lại quần áo của mình.
Chờ lát nữa còn phải làm bánh bông lan, sẽ làm dơ váy mất.

Nhớ tới lúc Chu Trình Ninh tay chân vụng về hỏi cô váy này cởi thế này, cô thật sự là thiếu chút nữa muốn tròng lên người anh, tự tay dạy anh cởi thế nào.
Bánh bông lan không có làm thành nhanh như vậy, có điều hẳn là có thể làm xong trước lúc hai cha con trở về.
Cái sinh nhật hôm nay của cô thật là chịu tội.
...
Hôm nay Chu Trình Ninh xin nghỉ, thời gian tương đối đầy đủ, lúc đến nhà trẻ, nhà trẻ còn chưa tan học.
Anh chờ ngay ở bên ngoài, chờ thời gian được tầm tầm rồi lại đi vào nhà trẻ đón con.
Trong lúc chờ con tan học, Chu Trình Ninh dư vị lại, ở bên ngoài đều nhịn không được mà cười ngây ngô lên.
Lúc mấy đứa bé tan học, Vương Khánh đến đón con gái, nhìn thấy thầy Chu ở ngoài nhà trẻ, chào hỏi, "Thầy Chu, bọn nhỏ đều ra rồi, sao cậu không đi vào?"
Chu Trình Ninh phản ứng lại đây, "À à, tôi vào ngay đây, nghĩ ngợi nên quên mất, chiều nay thầy Vương trực tiếp đón Tịch Tịch về nhà đúng không?"
Vương Khánh: "Đúng vậy, hết tiết rồi, nên đón con gái về."
Hai người cha cái có cái không nói vài câu, sau đó đón con gái mỗi anh về nhà.
Trên đường đi, Qua Qua lại hỏi như hằng ngày, "Ba, váy của mẹ có chưa?"
Chu Trình Ninh đùa con gái, "Mẹ nói không cần, ba liền không mua.
!!!
Qua Qua quả thực không thể tin được, "Ba! Sao ba lại có thể nói cho mẹ!"
Lập tức cảm thấy mình bị ba phản bội, sao ba có thể để mẹ biết được chuyện mua váy.
Không phải trước đó ba ngay cả bé cũng không nói sao? Vì sao lại nói cho mẹ!
"Qua Qua, con ngồi xe đạp đàng hoàng vào, đừng ảnh hưởng ba lái xe, bằng không chờ lát nữa té ngã, về nhà mẹ lo lắng."
"Ba! Ba lừa trẻ con! Cô giáo nói người lớn không thể lừa trẻ con!"
"Ba lừa con thế nào?"
"Ba nói chỉ có hai chúng ta biết thôi, ba đã nói cho mẹ rồi!"
Trí nhớ của bé con tốt thật, anh đều sắp quên mất, "Váy chính là mua cho mẹ, còn không thể nói cho mẹ sao?"
"Ba là đại ngu ngốc!" Qua Qua giận lắm.
Hôm nay Chu Trình Ninh cao hứng, nên không để bụng con gái nói mình ngu ngốc.
Chờ lát nữa là Qua Qua có thể nhìn thấy mẹ xinh đẹp rồi.
...

Lúc Từ Hương Quyên đang đánh trứng gà thì Ngưu Ngưu tỉnh, trời nóng, nên tính tình Ngưu Ngưu cũng không tốt, khóc một trận không hề khách khí, Từ Hương Quyên dỗ dành hồi lâu mới có thể tiếp tục đánh trứng, vẫn là phải cầm chén vào buồng trong đánh.
Chờ cảm xúc của Ngưu Ngưu ổn định rồi, Từ Hương Quyên mới vào phòng bếp tiếp tục làm bánh bông lan.
Bé con tuổi này, thật sự là ngay cả ngủ cũng sẽ làm người làm mẹ cô đây lo lắng, này đây, mới vừa đặt bánh bông lan lên hấp là lập tức vào buồng trong xem bé con ngay.
Lại qua một lát còn phải chạy vào bếp, buổi tối cũng không biết ăn gì mới được đây.
Hôm nay sinh nhật cô, nếu ba đứa nhỏ còn nhớ rõ, vậy thì cô ăn cho tốt một chút đi.
Thật là, hồi chiều không nên phóng túng mà, giờ đây cả người mệt ghê gớm.
Thấy Ngưu Ngưu dang hai tay muốn mẹ bế, Từ Hương Quyên cự tuyệt, "Ngưu Ngưu, nóng lắm, chờ ba về, để ba bế con nha."
Thể trọng của Ngưu Ngưu có đi lên, cô đánh trứng đã phí sức lắm rồi, lại bế nhóc con, tay sẽ phế mất, hơn nữa, thời tiết lúc này đã hơi nóng rồi, nhóc con quả thực là ấm bảo bảo*, thật sự là không muốn bế.
*: ấm bảo bảo này là cách gọi của miếng dán sưởi ấm bên đó, và mình để nguyên đó là vì câu này của chị Quyên hình như là xài luôn cả một lớp nghĩa ngầm là con của chị, bé Ngưu, là bảo bảo, và bé nó ấm nóng nhưng miếng dán sưởi ấm ấy.
Mẹ cự tuyệt, Ngưu Ngưu nghe không hiểu cũng có thể nhìn hiểu, vì là lần đầu tiên bị mẹ cự tuyệt ôm một cái, Ngưu Ngưu bẹp miệng, muốn khóc.
Từ Hương Quyên nhanh chóng đặt hết tất cả mấy món đồ chơi nhỏ của Ngưu Ngưu lên giường nhỏ của nhóc.
Quả nhiên, một đống đồ chơi hấp dẫn lấy lực chú ý của Ngưu Ngưu đang ngồi trên giường nhỏ, nhất thời không biết nên bốc lấy món đồ chơi nào lên trước để chơi.
Lực chú ý của con trai đã bị phân tán, Từ Hương Quyên nhanh chóng rời khỏi buồng trong.
Bánh bông lan trong bếp đã được được rồi, Từ Hương Quyên dùng cái cặp gắp than dập tắt củi lửa chưa thiêu hết trong lòng bếp, gạt lui ra khỏi cửa lòng bếp.
Mới vừa tắt lửa xong, hai cha con đã trở lại.
"Mẹ! Ba là đại ngu ngốc! Nói mua váy cho mẹ, mẹ không cần ba liền không mua." Qua Qua vừa về liền lớn tiếng cáo trạng, bé nhìn thấy mẹ ở trong bếp, bèn rất có mục đích mà gọi vào trong bếp.
Chu Trình Ninh ở đằng sau thở dài, xem anh vẫn là không có "Tàn nhẫn độc ác" bằng con gái.
Lúc này còn chưa xốc nắp nồi lên, mùi hương thơm ngọt của bánh bông lan cũng không có bốc ra, nghe thấy con gái cáo trạng, Từ Hương Quyên liếc xéo ba nó đang đi theo phía sau, "Mẹ không cần thì vì sao còn phải mua cho mẹ? Đừng có lãng phí tiền, có số tiền kia, có thể làm rất nhiều bánh bông lan cho Qua Qua ăn."
Mẹ nhắc tới bánh bông lan bé tâm tâm niệm niệm, Qua Qua lại khó chịu, đi đến bên người mẹ, "Ba mới sẽ không cho con ăn bánh kem ó o đâu, ba là ó o sắt*, mẹ, mẹ mắng ba, mắng ba khóc đi."
*: Ó o là con gà trong cách nói của Qua Qua, mà bên Trung có một cách gọi dành cho những người keo kiệt là con gà trống sắt, nên bé là đang nói ba bé keo kiệt đó.
Con gái trước nay đều là nghĩ cái gì nói muốn cái đó, Từ Hương Quyên buồn cười, "Mẹ lợi hại vậy à? Còn có thể mắng ba khóc được?"
Tuy ba đứa nhỏ đích xác yêu khóc, nhưng cũng không đến mức để cô mắng khóc.
"Mẹ lợi hại nhất, mẹ mau mắng ba."
Con gái ở đây, nên Chu Trình Ninh không tiện hỏi vợ vì sao không mặc váy vào, "Qua Qua, con lại mắng ba nữa, ba liền không cho con ăn bánh bông lan.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui