Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai


“Đương nhiên! Thử hỏi đời người có bao nhiêu cái mười năm? Sunny em yên tâm đi, cuối cùng Cậu hai Bắc Minh chắc chắn sẽ trở lại bên cạnh em!” Lúc Bạch Điệp Quý nói những lời này ngay cả bản thân anh ta cũng không nắm chắc.

Tô Ánh Uyển khóc.

Khóc đến quyến rũ mê người.

Ngay trong ngày sinh nhật của cô cuối cùng Bắc Minh Quân cũng nói cho cô ta biết một sự thực
Bọn họ đã chia tay.

Mặc dù đã đi qua mười năm, mặc dù mười nay cô vẫn khăng khăng một mực chờ đợi ở bên cạnh anh từ năm mười bảy tuổi chờ đến hai mươi bảy tuổi.

Nhưng cuối cùng vẫn đánh không lại thời gian, tránh không khỏi số mạng…
“Hức hức… Lão Bạch, em sai rồi…” Cô ta khóc không thành tiếng, hai mắt đẫm lệ nhìn hai người đang tùy ý ôm hôn trong sàn nhảy: “Em sai rồi, ngày ấy em không nên ép anh ấy… Lão Bạch, em cũng cho rằng em ở bên cạnh anh ấy mười năm, quan hệ của chúng em chắc sẽ không có ai phá nổi, tất cả sẽ tự nhiên như nước chảy thành sông… Nhưng mà vô dụng thôi… Lão Bạch, là em sai rồi, em không nên nổi giận nói chia tay với anh ấy, em sai rồi…”
Làm sao cô ta biết được một lời thành sấm.


Câu nói chia tay kia anh lại xem là thật.

Nếu cô ta sớm biết như thế cô ta sẽ bằng lòng duy trì tình trạng hiện tại, lặng lẽ ở bên cạnh anh.

Cho dù anh lạnh lùng lúc gần lúc xa, cho dù từ trước tới giờ anh sẽ không bao giờ biết nói những lời ngọt ngào, chưa bao giờ mỉm cười với anh…
Nhưng chỉ cần đó là Bắc Minh Quân cô cũng vui vẻ chịu đựng.

Cố Tịch Dao, anh chỉ nói một lần Sunny không phải là ánh trăng sáng của anh.

Câu nói này của Bắc Minh Quân đã vang vọng trong đầu Cố Tịch Dao hàng trăm ngàn lần, giọng nói trầm thấp của anh hết lần này đến lần khác lướt nhẹ qua tim cô.

Đôi môi lạnh lẽo kia của anh lại bá đạo xâm nhập môi cô.

Phảng phất như tất cả ý chí của cô đều bị anh lột bỏ từng lớp…

Cho đến khi trong đầu còn sót lại lại phòng tuyến cuối cùng, khiến cô mạnh mẽ thoát ra khỏi sự nuốt chửng của anh…
“A… Thả ra…”
Cô hoảng loạn giẫy giụa, nhưng anh càng ôm chặt cô, không thả lỏng.

Dưới tình thế cấp bách, cô chỉ có thể há mồm
“Ừm…” Bắc Minh Quân nhăn mày, đôi môi đột nhiên bị cô cắn đau.

Anh buông cô ra, rút ra khỏi kẽ căn của cô.

“Cố Tịch Dao, em là mèo hoang à!” Anh khẽ quát, mi tâm lơ đãng nhíu chặt.

Miệng lưỡi sắc bén của cô khiến anh hơi ảo não.

“Bắc Minh Quân, anh chiếm của hời của em hết lần này đến lần khác rất thoải mái phải không?” Mắt hạnh của cô liếc nhìn anh, đôi môi đỏ thắm bị anh hôn đến sưng vù.

Anh hơi mím môi chẳng nói đúng sai chỉ khẽ cười, sau đó ôm cô khiêu vũ tiếp, hoàn toàn không để ý những người trong hội trường kia sớm đã bị nụ hôn công khai tự nhiên kia của anh gây nên náo loạn rồi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui