Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai
Một nụ cười mỉm khó thấy xuất hiện nơi khóe môi anh.
“Bắc Minh Quân, đừng có mà khinh khi kẻ khác! Nếu cậu không chịu lấy con gái tôi thì tôi nhất định phải dạy cho cậu một bài học!” Tổng giám đốc Bùi hung hăng mắng.
Bắc Minh Quân nhíu mày, lạnh lùng nhìn về phía ông ta: “Xem ra tổng giám đốc Bùi đây là chó cùng rứt giậu.
Sao rồi, dạo gần đây Ủy ban Thanh tra tới gõ cửa nhà ông hai lần, hẳn là ông đang khó ở lắm nhỉ? Muốn lợi dụng các mối quan hệ trên chính trường và quân đội của nhà họ Bắc Minh để thoát tội phải không? Cách này của ông e là không thể thực hiện được rồi…”
“Bắc Minh Quân!” Tổng giám đốc Bùi bị anh vạch trần, mặt mũi ông ta tái mét, dạo gần đây ông ta đúng là đang bị Ủy ban Thanh tra sờ gáy, không thể trơ mắt nhìn con đường làm quan của mình đổ sụp được, ông ta nhất thiết phải mau chóng kết thành thông gia với nhà họ Bắc Minh, nhưng tên Bắc Minh Quân này đúng là quá đáng ghét, ấy vậy mà Huyền Kim lại luôn một lòng một dạ hướng về anh! Tổng giám đốc Bùi nghiến chặt răng: “Đừng quên rằng nhà họ Bùi chúng tôi đã từng giúp đỡ cha cậu trong lúc nguy nan!”
“Thì sao?” Bắc Minh Quân khinh thường nhếch môi: “Ông có thể gả con gái ông cho cha của tôi!”
“Cậu…” Câu nói lạnh lùng của anh khiến Tổng giám đốc Bùi tức đến nghẹn họng.
Đúng lúc này, bỗng có một giọng nói từ phía sau chen ngang…
“Ái chà, sao lại trùng hợp thế nhỉ? Hóa ra là tổng giám đốc Bùi với anh hai nhà mình đều đang ở đây cơ à?”
Bắc Minh Quân vừa liếc mắt nhìn sang liền trông thấy bộ mặt tươi cười bảnh bao của Bắc Minh Đông xuất hiện ngay trước mặt.
Theo phía sau anh ta là một khuôn mặt trẻ con giận dỗi, trên mặt viết rõ sự không bằng lòng, miệng méo xệch.
Tổng giám đốc Bùi vừa nhìn thấy Bắc Minh Đông tới liền lật mặt, vẻ phẫn nộ trên mặt ông ta biến mất, thay vào đó là điệu cười giả dối thường ngày, ông ta gật đầu: “Ha ha, hóa ra là cậu ba nhà họ Bắc Minh đây mà, hôm nay cũng nổi hứng tới đánh gôn sao?”
Bắc Minh Đông lườm Bắc Minh Quân, chép miệng nói: “Hứng thú đâu ra chứ, tôi còn phải giúp anh hai nhà này trông con đây.
”
“Con?” Hai mắt Tổng giám đốc Bùi trợn to, ngay sau đó ông ta liền nhìn thấy cậu nhóc đang chậm rì rì bước theo sau Bắc Minh Đông.
Nhóc con mặt cau mày có, trông không mấy vui vẻ.
Trên khuôn mặt mang máng vài nét rất giống Bắc Minh Quân.
Hóa ra ban nãy Bắc Minh Quân nói thật, hắn ta thật sự đã có một đứa con trai!
“Lại đây nào Trình Trình.
” Bắc Minh Đông cười tinh nghịch, vẫy tay gọi cậu nhóc đang giận dỗi kia đến: “Con có biết ông này là ai không? Ông ấy là ba của người mẹ tương lai của con đó nha!”
Ban đầu Dương Dương không hề nghĩ rằng cậu sẽ gặp ba ở chỗ này, sau khi thấy anh cậu liền vô cùng bực bội, ba đi chơi mà không thèm dắt cậu theo! Đúng là một ông bố tồi mà!
Đã vậy chú ba còn nói ông này chính là cha của người mẹ tương lai của cậu, Dương Dương nghe xong thật sự sốc vô cùng!
Nhẽ nào mẹ của cậu không phải Cố Tịch Dao? Cậu còn có thêm một người mẹ chưa xuất hiện nữa sao?
Dòng máu trinh thám trong người Dương Dương bỗng chốc sôi sục.
Cậu vui vẻ chạy vội đến bên chân tổng giám đốc Bùi, ôm chầm lấy đùi của ông ta, đôi mắt đáng yêu chớp chớp, môi nở một nụ cười ngây thơ vô tội, cậu ngọt ngào kêu: “Ông ngoại…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...