Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai
“Gâu…” Bối Lạp bị cậu kéo đau, đôi mắt mờ mịt mở to hết sức vô tội.
Như thể đang nói: Nó nào phải con người đâu, nó chỉ là một con chó thôi, chó vốn nên ngủ trong lồng chứ.
”Con muốn ra ngoài, con muốn ra ngoài, muốn ra ngoài cơ…” Dương Dương chép miệng, lại bắt đầu la lối ầm ĩ.
Biết ngay là ban đầu vốn không nên nghe lời Bắc Minh Tư Trình ngoan ngoãn về lại nhà Bắc Minh mà.
Còn bảo là cần cậu đi nghe ngóng xem ba mẹ rốt cuộc có quan hệ gì, rằng hai người rốt cuộc có phải là con ruột của ba mẹ không, rằng tại sao ba mẹ lại hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của hai cậu?
Thôi cho xin, nếu sớm biết rằng sau khi về đây sẽ bị nhốt vào chuồng chó, thì cho dù có bị đánh gãy chân cậu cũng không thèm về!
Dương Dương lại kêu gào thảm thiết, tiếng la đánh thức Giang Tuệ Tâm vốn đã thao thức suốt đêm.
“Ôi cháu trai cục cưng của bà, bà nội tới thăm cháu đây…”, Giang Tuệ Tâm chạy tới trước chiếc lồng sắt, trìu mến nhìn cậu nhóc và chú chó trong lồng.
Bà cứ liên tục thở dài, vội vàng dặn dò người giúp việc mau chóng đem đồ ăn sáng đã được nấu sẵn đưa vào trong lồng.
Dương Dương nhìn thấy bà như thấy được vị cứu tinh, chép miệng vài cái rồi bỗng “hu hu” khóc lớn thành tiếng: “Nội ơi…”
Tiếng khóc thảm thương của cậu làm Giang Tuệ Tâm xót xa vô cùng
“Hu hu… Bà nội, chắc con không phải con trai của ba đâu đúng không?…Hu hu…”
“Bé ngốc này, con đương nhiên là con của ba chứ.
” Giang Tuệ Tâm thương xót nhìn cậu bé đang khóc thút thít trong lồng sắt, vừa nóng lòng vừa sốt ruột.
“Hu hu…Vậy thì…Vậy thì chắc chắc không phải con ruột đâu đúng không…Nếu không sao lại nỡ đối xử với con như thế này chứ?”
Dương Dương nghẹn ngào khóc, cậu ngẩng đôi gò má non nớt trắng trẻo, trên gương mặt hiện rõ vẻ ấm ức tội nghiệp.
Đôi mắt to tròn hấp háy nhìn chăm chăm vào Giang Tuệ Tâm.
“Tất nhiên con là con ruột chứ!” Giang Tuệ Tâm gật đầu ngay không chút chần chừ.
Dương Dương ngưng khóc một chút, ái chà, xem ra cậu thật sự là con ruột của ba mẹ rồi.
Mục đầu tiên trong quá trình điều tra đã hoàn thành.
Sau đó cậu lại nhìn Giang Tuệ Tâm, chép chép miệng “hu hu” hai tiếng, tiếng khóc so với lần trước có vẻ thảm thương gấp bội.
“Hu hu hu hu…Đối xử với con ruột mà còn độc ác đến nỗi này, đúng là đáng sợ quá mà…”
“Ngoan, Trình Trình ngoan đừng khóc nữa mà, có nội đây, bà nội không cho phép ba con hành hạ con như vậy đâu!” Giang Tuệ Tâm thực tình không thể nhịn nỗi nữa, bà vội vàng ra lệnh: “Mau, mau mở khóa ra cho tôi.
”
“Việc này thì…Bà chủ à, cậu hai đã dặn là…”
“Nhốt thằng bé một đêm còn chưa đủ hay sao? Nó chỉ mới năm tuổi thôi mà…” lần này Giang Tuệ Tâm vô cùng kiên quyết.
“Nhưng mà phu nhân…”
“Đừng nói nữa, có chuyện gì tôi sẽ tự chịu trách nhiệm!”
Cuối cùng thì sau chín mươi bốn cuộc cách mạng, Dương Dương đã giành được thắng lợi tạm thời!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...