Chương 1074
“Tôi nói này bác sĩ, ông có còn tình người không thế?” Không đợi bác sĩ nói xong, Cố Tịch Dao bỗng xông tới giành nói.
Cô ôm lấy cánh tay rắn chắc của Bắc Minh Quân, rồi bất chấp xắn tay áo của anh lên.
Cô vừa xắn tay áo của anh lên, vừa nói với bác sĩ: “Đây là chuyện quan trọng liên quan đến mạng người đó! Ông mau nhìn vết thương của anh ấy đi! Lúc nãy ông không nghe thấy anh ấy nói gì à? Đây không phải vết thương do mèo chó quào, mà là bị sói quào! Là sói đó! Ông có biết sói không? Nó đáng sợ thế nào chứ? Hơn nữa anh ấy bị thương gần 24 tiếng rồi ông biết không? Nếu đợi thêm lát nữa, chẳng may anh ấy phát bệnh dại hay sói dại gì đó rồi chết yểu thì ai chịu trách nhiệm, hả? Bác sĩ, chẳng lẽ ông không biết chữa bệnh dại à?”
Cố Tịch Dao lo lắng hô lên, chỉ sợ bác sĩ này lãng tai, nhưng cô không hề hay biết hành động khoa trương này của mình đã thu hút không ít người xem náo nhiệt.
Nhưng cô không những không được bác sĩ chú ý tới, mà ngược lại còn liếc nhìn cô, rồi lạnh nhạt nói: “Cô vợ trẻ này, tôi có thể hiểu rõ tâm trạng của cô, nhưng cho dù cậu ấy bị sói quào bị thương thì cũng phải tiêm như vậy.
Hơn nữa đa số tình huống này đều đi tới các trạm y tế phòng chống dịch.
”
Mấy chữ “cô vợ trẻ này” đã làm Cố Tịch Dao đỏ mặt.
Lúc nãy vì cô quá kích động nên đỏ mặt, giờ lại càng mặt đỏ tía tai.
Từ đầu đến cuối, Bắc Minh Quân giống như người ngoài cuộc, liếc nhìn người phụ nữ đang hoa chân múa tay bên cạnh, đôi môi mỏng cũng bất giác cong lên.
“Ây ya, bác sĩ, tôi biết mà… Nhưng chúng tôi không phải người địa phương ở thành phố S, nên mới tới đây… Chẳng phải bệnh viện là nơi cứu chữa người bệnh à? Chúng tôi đâu còn thời gian để tới trạm y tế phòng chống dịch chứ…”
Cố Tịch Dao suýt bị vị bác sĩ này chọc cho tức chết, vấn đề trọng điểm ở đây không phải là mèo chó, mà là soi đó được không?
Cô gấp đến độ không quan tâm đến ánh mắt kỳ lạ của mấy người xung quanh, mà ra sức vén tay áo của Bắc Minh Quân lên, lộ ra nửa cánh tay gợi cảm của anh…
À, đã đến nước này rồi, đâu ai rảnh mà quản chuyện cánh tay anh có gợi cảm hay không?
“Bác sĩ ông mau nhìn xem, vết thương trên tay anh ấy còn nghiêm trọng hơn mấy vết thương bị chó mèo quào… Mặc dù vết thương đã kết vảy, nhưng đó là do thể chất anh ấy tốt, đông máu nhanh! Nhưng dù gì cũng bị chảy máu, nói không chừng đã bị nhiễm độc của sói rồi! Sói cũng thuộc họ nhà chó đúng không… Xong rồi xong rồi, anh ấy bị bệnh dại rồi… Nếu ông còn không mau tiêm thuốc cho anh ấy, anh ấy thật sự sẽ chết trước mặt ông đó… Bác sĩ, ông nhẫn tâm thế sao? Anh ấy là một chàng trai tốt, tốt xấu gì cũng là người tử tế.
Huống hồ anh ấy cứ thế mà chết trước mặt mọi người, còn chết vì bệnh dại nữa, nói ra thì mất mặt đến cỡ nào…”
Cô giơ cánh tay bị thương của anh lên như đang giơ chân chó, cố gắng lắc lư trước mặt bác sĩ, miệng thì không ngừng luyên thuyên.
Cô căng thẳng đến mức gần như quên đi sự tồn tại của Bắc Minh Quân, trong mắt chỉ còn cánh tay bị thương của anh.
Khuôn mặt điển trai của Bắc Minh Thiên không khỏi giật giật.
Bác sĩ nhìn Cố Tịch Dao, rồi lại nhìn cánh tay bị thương của Bắc Minh Quân.
“Bác sĩ, tôi xin ông đừng do dự nữa, mau đi kê thuốc đi, lát nữa tôi sẽ đi lấy số lại ngay…” Cố Tịch Dao vội bổ sung.
Không biết vì cánh tay đầy vết thương của Bắc Minh Quân đã thu hút sự chú ý của bác sĩ, hay vì vẻ mặt sốt ruột của Cố Tịch Dao đã làm ông động lòng, cuối cùng, ông cũng gật đầu nói với cô: “Giờ cô tới phòng khám bệnh lấy số cho cậu ta, bằng không tôi không thể kê thuốc trong máy tính được.
”
“À, được! Cảm ơn ông bác sĩ.
” Cố Tịch Dao suýt chảy nước mắt, cũng không kịp suy nghĩ gì nhiều, vội xoay người chạy tới phòng khám bệnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...