Cô Vợ Bướng Bỉnh Khó Bảo

Nó mệt mỏi dựa vào hai cô mà ngủ thiếp đi, đúng nó ngủ rồi, ngủ rất say nhưng trên đôi mắt nó lại có những giọt thủy tinh trong suốt thi nhau lăn dài trên khuôn mặt tái nhợt đó, có phải vì nó đau do vết thương hay là nó vẫn đau về một điều gì đó, hoặc nó đã không còn gánh nặng nào nữa, thật bình thản mà ngủ nhưng lại kích động đến rơi lệ.

Trúc Linh và Như Ngọc nhìn nó, chẳng nói gì chỉ im lặng mà nhìn, hai cô thấy nó như vậy cũng đau buồn không ít. Từ nhỏ hai cô đã sống chung với nó, luôn bên nó, hai cô luôn yêu quý nó xem trọng nó hơn cả bản thân mình. Hai cô xem nó như chị em ruột nên nó đau hai cô cũng đau, nó buồn hai cô cũng buồn, Thiên Nam cũng chẳng nói gì chỉ nhìn về phía trước.

"Có lẽ mọi chuyện đã thật sự kết thúc rồi, bây giờ nó có thể sống một cách thanh thản, vô lo vô ưu không còn mang nặng mối hận thù của Hà Nhi nữa, cũng làm cho người đàn bà nhẫn tâm kia hiểu được cái gọi là cảm giác mất đi người mà mình xem là báu vật là như thế nào, và nó cũng không phải chính tay giết chết người chị cùng cha khác mẹ của nó. Mọi việc nó sắp xếp thật quá hoàn hảo, quá vẹn toàn không gây lỗi lầm cũng không gây tổn thương ai, nhưng nó lại làm chính bản thân mình bị tổn thương, bởi vì nó không người khác bị tổn thương, tự mình gánh lấy hết mọi tổn thương lên bản thân, nó thật ngốc, đến bao giờ nó mới được sống vui vẻ hạnh phúc đây. Hà phương sao lại không nghĩ cho bản thân mình một chút, sao lại không yêu thương bản thân một chút đi, ích kỷ một chút thương lấy bản thân mình." ba con người, ba tính cách, ba nhịp đập khác nhau nhưng họ lại mang chung một suy nghĩ, cùng suy nghĩ về một người chính là nó.


Trong giấc mơ nó nhìn thấy cô em gái thân yêu mỉm cười với nó, trao cho nó một cái ôm ấm áp, dường như nó cảm nhận được trong cái ôm đó là một sự tán thành, đúng tán thành việc nó làm, cách nó đối xử với mẹ con Mỹ Tuyết, rồi từ từ hình bóng của Hà Nhi của nhạt dần, mờ dần và biến mất. Nó không níu giữ nó chỉ đứng đó, đứng nhìn hình bóng của Hà Nhi mà nó khẽ mỉm cười, nụ cười của yêu thương đối với cô em gái khồn được may mắn của mình, coi như nụ cười đó là lời tạm biệt đối với Hà Nhi cũng là lời tạm biệt đối với hận thù năm đó.

Hai cô nhìn nó tuy đã ngủ say nhưng trên môi lại xuất hiện nụ cười, hai cô thấy vậy cũng nhẹ lòng đi phần nào đó

Chiếc xe chở ba người họ đến sân bay, Thiên Nam nhẹ nhàng ôm nó vào máy bay riêng của mình, anh sợ nó thức giấc, nên mỗi động tác đều nhẹ nhạng và cẩn thận, đặt nó trên giường trong khoang máy bay xong thì cả ba trở ra, Thiên Nam sai người cầm lá thư này đến cho Khánh Phong, dặn dò xong thì cả ba lên máy bay và ngồi bên cạnh nó.


Nhìn nó ngủ thật yên bình, cả ba thầm mong cuộc sống từ nay về sau của nó không còn những nỗi buồn luôn vây kín, thay vào đó là những điều vui vẻ, may mắn và hạnh phúc, phải! nó phải thật hạnh phúc vì còn một sinh linh bé nhỏ đã từ ngày lớn lên trong bụng nó.

Điểm đến sẽ là thành phố venice thành phố nổi nổi tiếng với những con yên bình ở Italy, ba Thiên Nam có một căn biệt thự ở đây để nghỉ dưỡng cũng ít lui đến nên lấy nơi này làm điểm dừng chân cho cả ba sau này.

Chapnày, aucũngvớimộtngườichị@leevampire cùngnhauviết, chỉ chap nàythôi, chapsaulàausẽviếtlạibình thường nha


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui