Ông chủ giả bộ khó xử trầm ngâm một chút nói: "Cô à, việc buôn bán có nguyên tắc của việc buôn bán, như vậy đi, cô mua mười tệ tiền vòng, sáu mươi vòng dù sao cũng có một cái có thể".
Ông chủ nói xong nhét một xấp vòng vào trong tay cô, một bên hắc hắc cười, nói giỡn sao, kiếm tiền tốt như vậy ông ta làm sao lại cam lòng mà buông tha chứ, chiếu theo kiểu tay của cô, cho sáu trăm cái vòng nữa cũng chưa chắc có thể trúng. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Ông ta thật sự rất thích loại khách hàng này.
"Vòng tre này của ông căn bản là có vấn đề". Lâm Tử Hàn bất đắc dĩ nhận vòng tre ông ta đưa tới, nói thầm.
Nếu như không phải vòng có vấn đề, làm sao có thể ném nhiều như vậy không có cái nào trúng chứ! Những người này chỉ biết lừa gạt người thành thật!
"Vòng tròn có vấn đề, tay cô lại càng có vấn đề hơn". Vẫn không mở lời nãy giờ, Lãnh Phong nói giọng mỉa mai. Sau khi nói xong, cầm vòng tre trong tay Lâm Tử Hàn lên, cúi đầu nói với Tiểu Thư Tuyết: "Cháu là muốn con heo kia sao?"
Tiểu Thư Tuyết gật đầu, lớn tiếng nói: "Chú Lãnh, chú có ngốc giống như mẹ cháu không?"
"Đương nhiên sẽ không, chú cùng mẹ cháu không phải đồng loại". Lãnh Phong khẽ cười một tiếng nói, khi Lâm Tử Hàn há miệng bất mãn còn chưa kịp mắng ra thì vòng tre trong tay đã được ném ra, vững vàng mà chụp lên con heo phấn hồng, cũng thuận tiện lấp kín miệng Lâm Tử Hàn.
"Rất tốt!" Tiểu Thư Tuyết hưng phấn mà nhảy dựng lên: "Chú Lãnh rất khỏe".
"Đây là đồ chơi của trẻ con, chỉ thích hợp để trẻ con chơi đùa, có cái gì mà phải ngạc nhiên chứ". Lâm Tử Hàn không đồng ý nói.
"Chú Lãnh, cháu còn muốn con chó kia". Sau một khắc, con chó cũng được.
Tiểu Thư Tuyết càng thêm vui vẻ, vừa nhảy vừa lớn tiếng nói: "Cháu còn muốn con mèo con kia, còn muốn con thỏ trắng kia, còn muốn…!"
Lãnh Phong cười khẽ, những chiếc vòng theo lời hô của con bé không ngừng được ném ra, mỗi một lần đều trúng vào trên mặt thứ mà Tiểu Thư Tuyết muốn.
Lâm Tử Hàn nhìn đến ngây người, ánh mắt đăm đăm, máy móc mà tính qua những vòng tròn trong tay anh, trời ạ! Thủ pháp này! Thực sự là quá dọa người.
"Chú Lãnh, tất cả cháu đều muốn!" Tiểu Thư Tuyết oa oa kêu lên, ông chủ đần người ra cùng giống như ánh mắt đăm đăm của Lâm Tử Hàn, mồ hôi lạnh ứa ra nói: "Anh bạn, hạ thủ lưu tình nha!"
Tiểu Thư Tuyết hưng phấn, tiếng cười như có ma lực, thúc đẩy Lãnh Phong không dừng được động tác tay.
"Lão gia, hạ thủ lưu tình nha!" Ông chủ gấp đến độ sắp khóc, hôm nay sao lại xui xẻo như vậy? Gặp một quái nhân như thế!
Sáu mươi vòng tre vừa vặn trúng vào toàn bộ những thứ trên mặt đất, Lâm Tử Hàn cùng Tiểu Thư Tuyết hưng phấn mà vỗ tay kêu to lên: "Rất khỏe nha! Tất cả đều trúng". Nói xong chuyển hướng ông chủ hưng phấn nói: "Ông chủ, tôi còn muốn mua mười tệ tiền vòng!"
"Xin lỗi, sắc trời đã tối, tôi muốn thu quầy". Ông chủ vội vã bắt đầu thu dọn đồ vật, không thì tháng này ông ta có thể lỗ vốn.
"Mẹ, nhiều quá!" Bốn túi quần của Tiểu Thư Tuyết đều đầy các đồ vật, trong lòng còn ôm một đống lớn, vui mừng đến đầu óc choáng váng.
"Làm sao để chuyển về nhà đây?" Lâm Tử Hàn nhìn một đống hàng mỹ nghệ nhỏ nhắn đến phát sầu, kéo góc áo Lãnh Phong hi hi cười nói: "Anh có thể làm thêm một việc, giúp tôi chuyển những thứ này về nhà nhé".
"Cũng được". Lãnh Phong liếc mắt nhìn cô, bắt đầu bấm điện thoại, sau khi dặn bảo hai câu, cúp điện thoại cười nói: "Lúc nữa sẽ có người giúp cô đem về, chúng ta đi trước thôi".
Lãnh Phong từ khi đi vào chợ đêm này cảm thấy cả người không được tự nhiên, người đông nghìn nghịt, anh đúng là một khắc cũng không muốn đứng ngốc ở đây nữa.
"Bên kia còn có". Lâm Tử Hàn chỉ vào mấy quầy hàng cách đó không xa hi hi cười nói, thủ pháp của anh chuẩn như vậy, không đi ném một phen thật quá đáng tiếc.
"Đúng vậy nha! Chú Lãnh, chú mau tới đây đi!" Tiểu Thư Tuyết hài lòng mà hướng Lãnh Phong vẫy tay, một bên đã chạy đi tới những chỗ đó .
Lãnh Phong bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là kéo tay đang khẽ run lên của Lâm Tử Hàn, bản năng mà đẩy ra, nhưng mà lại bị anh nắm thật chặt. Lãnh Phong cười tà một tiếng, quay đầu lại nhìn thoáng qua khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, cũng không muốn buông ra theo ý của cô.
Lần đầu tiên bị một người đàn ông nắm tay đi như thế, Lâm Tử Hàn không chỉ có khuôn mặt ửng hồng, ngay cả tim cũng đập nhanh lên. Tay anh thật ấm áp, rất tinh tế, rất…
Lâm Tử Hàn nâng tay trái lên "ba" một cái, tát cho mình một cái tát, mắng thầm trong lòng : Không có tiền đồ, cũng là mẹ của trẻ con rồi còn mê trai như vậy! Không phải chỉ là ngoại hình đẹp trai một chút thôi sao!
"Cô đang làm cái gì đó?" Bên tai vang lên giọng mỉa mai của Lãnh Phong, ngẩng đầu lên thì thấy anh đang cười như không cười nhìn mình. Lâm Tử Hàn sửng sốt, vỗ vỗ má trái bị tát đau ha ha cười khan nói: "Muỗi! Đúng! Vừa mới đánh muỗi, con muỗi rất lớn!"
Lãnh Phong chỉ cười không nói, cũng không mở miệng nói chuyện, kéo cô đi đến trước quầy hàng của một người phụ nữ. Tiểu Thư Tuyết giơ hai tay lớn tiếng nói với bà chủ : "Dì ơi, cháu muốn sáu mươi cái vòng".
Bà chủ liếc mắt nhìn con bé một cái, lại nhìn phía Lâm Tử Hàn và Lãnh Phong, lập tức nở nụ cười: "Cô bạn nhỏ, cháu lại tới sao? Ba mẹ có cho cháu tiền không?"
"Hóa ra cô còn là khách quen ở đây nữa". Lãnh Phong liếc liếc mắt với Lâm Tử Hàn khẽ cười nói.
"Thực ra cũng không đúng, một tuần tối đa tới hai lần".
Tiểu Thư Tuyết kéo quần Lâm Tử Hàn, lắc lắc nói: "Mẹ, dì ấy đòi tiền" Lâm Tử Hàn vội gật đầu, cầm mười tệ đưa cho con bé: "Ừ, cho con tiền".
Bà chủ toét miệng cười đánh giá Lãnh Phong, cười nịnh bợ nói với Lâm Tử Hàn: "Đưa theo chồng ra ngoài, ra tay rất phóng khoáng ha, cảm ơn em". Nói xong đếm năm mươi vòng tre đưa cho cô.
Lâm Tử Hàn lúng túng, rất nhanh mà liếc mắt nhìn Lãnh Phongtrước sau vẫn duy trì nụ cười nhạt, thấp giọng nói: "Anh ấy không phải chồng của em".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...