Lâm Tử Hàn không có cách nào, đành phải một năm một mười đem quá trình từ việc đưa tài liệu rồi cầm nhầm túi nói cho anh nghe, cuối cùng, một lần nữa nhắc lại nói: "Em thật sự không thấy trong túi có kim cương gì hết, anh phải tin tưởng em".
Đỗ Vân Phi trầm ngâm nữa ngày, vỗ vỗ tay cô trấn an nói: "Anh làm sao lại không tin em, chính là, chỉ cần anh một người tin tưởng em có ích lợi gì? Chuyện hôm nay còn có thể xảy ra liên tiếp em cũng biết mà".
Lâm Tử Hàn nghĩ mà sợ rụt rụt cổ, vội la lên: "Vậy làm sao bây giờ?"
"Mặc kệ em có đồng ý hay không, cuốn vào trận phong ba kim cương này, cuộc sống lại không có khả năng thái bình". Đỗ Vân Phi bất đắc dĩ mà nhìn chằm chằm cô nói: "Vì để an toàn, em hay là dọn đến nơi nào đó ở lại thôi, dù sao nhà của anh cũng rất lớn".
"Hay là từ bỏ". Lâm Tử Hàn không được tự nhiên mà cự tuyệt: "Người cũng đã bắt, em nghĩ chắc là sẽ không còn người nào tới tìm em muốn kim cương" Ở cùng một chỗ với anh? Cô không sợ bản thân không chịu nổi đến chết, cũng sợ bị Tô Lâm Lâm thật sự sẽ hủy đi xương khớp!
"Làm sao em biết sẽ không có người kế tiếp chứ?" Đỗ Vân Phi buồn bực nói ra, hận chết loại tính cách của cô bao giờ cũng cự tuyệt anh ra ngoài nghìn dặm. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
"Cũng bởi vì em căn bản là ỷ lại người đang âm thầm bảo vệ sao?"
"Em không biết anh đang nói cái gì?" Lâm Tử Hàn nhỏ giọng nói thầm: "Chính em cũng không biết vừa nãy ai cứu mình".
"Em không biết? Anh thấy ngoại trừ Lãnh Phong thì không có ai? Kỹ thuật bắn súng của Lãnh Phong có tiếng rất chuẩn, vừa nãy không phải anh ta còn có ai dám nổ súng đối với một phạm nhân như thế?" Vừa vặn một phát súng kia, có chút không cẩn thận lại có thể làm cho đứa bé bị thương hoặc là tính mệnh của gã đàn ông dùng súng, chỉ một phát súng kia lại vừa vặn bắn vào trên cánh tay của gã đàn ông kia.
"Vân Phi, cảm ơn anh vừa nãy cứu em, xin anh không nên ép hỏi em nữa, em xin thề, em cùng Lãnh Phong thực sự cái gì cũng không có, về phần có đúng anh ta đã cứu em hay không, em thực sự thực sự không biết".
Đỗ Vân Phi nhìn chằm chằm cô, vừa khẩn trương lại vừa bất đắc dĩ, chỉ có thể lắc đầu thở dài đi ra ngoài. Có người bảo hộ cô, xem ra anh cũng không cần mù quáng ở chỗ này khẩn trương, bởi vì người ta căn bản là không cần!
Lâm Tử Hàn nhìn chăm chú vào bóng dáng rời đi của anh, đánh giá bốn phía gian nhà, nói thật, trong lòng của cô vẫn còn rất sợ hãi, một màn vừa rồi thật sự là quá dọa người.
Sau khi khẽ hít một hơi, cô bắt đầu lau sạch vết máu trên mặt đất.
~~~~~~~~~~~~
Lâm Tử Hàn đang luyện đàn, để chuẩn bị cho giải thi đấu đàn piano ngày kia tổ chức, tên cũng đã báo rồi, không tham gia cũng không được.
Vương Văn Khiết tới một lúc lại nghe đến chuyện xảy ra hôm qua, lại vội vàng đùng đùng đi vào trong phòng cô.
Đầu tiên là kinh hồn bạt vía đánh giá Lâm Tử Hàn, vẻ mặt hoảng sợ nói: "Tử Hàn, em đừng rước lấy bọn xã hội đen nào đó nửa đêm đốt nhà của chị, phòng của chị đi".
Nếu như đúng như thế, vậy chị đã có thể mệt lớn.
"Sẽ không đâu". Lâm Tử Hàn tức giận nói, người ta muốn kim cương, đốt phòng ở để làm chi.
"Chị thấy em hay là dọn đến nhà Đỗ Vân Phi ở một thời gian thôi, có anh ấy bảo hộ em cũng an toàn rất nhiều đó". Vương Văn Khiết khuyên nhủ.
"Cô nam quả nữ, nhiều điều không tốt nha".
"Lúc này em còn chú ý cái đó? Mạng nhỏ quan trọng hơn? Tất cả mọi người đều biết em tiện mệnh không đáng tiền, nhưng mà Tiểu Thư Tuyết thì sao?"
"Văn Khiết, chị cứ nói móc em đi". Lâm Tử Hàn vô cùng buồn chán nằm nhoài lên bàn, chu cái miệng nhỏ nhắn nói.
Vương Văn Khiết chịu hết nổi mà liếc nhìn cô một cái nói: "Chị không rõ em vì sao bày đặt không cần người đàn ông tốt như vậy, Đỗ Vân Phi anh ấy có điểm nào không xứng với em?"
"Là em không xứng với anh ấy".
"Anh ấy cho tới bây giờ cũng không hề cảm thấy em không xứng với anh ấy, em cũng đến lúc nên tìm một người đàn ông để gả đi, Tiểu Thư Tuyết nhanh sẽ đi học, em cuối cùng cũng không thể để cho nó đời này lớn lên trong hoàn cảnh không có cha chứ? Hơn nữa, Đỗ Vân Phi thương yêu Tiểu Thư Tuyết, em còn đang do dự cái gì?"
"Nhưng em không yêu anh ấy, yêu anh ấy chính là Tô Lâm Lâm". Lâm Tử Hàn nhún nhún vai bất đắc dĩ nói.
"Lẽ nào em không thể vì Tiểu Thư Tuyết mà cố gắng yêu anh ấy sao? Phụ nữ đời này không thể rời khỏi đàn ông, em hiểu hay không? Đỗ Vân Phi yêu chính là em, em quản Tô Lâm Lâm làm gì?" Vương Văn Khiết càng nói càng kích động, hận không thể lập tức mang tảng đá đánh tỉnh cô.
"Coi như là hồi báo một mảnh chân tình của Đỗ Vân Phi thôi, một người đàn ông ưu tú như vậy, chị không tin em sẽ không yêu anh ấy".
"Em biết là chị tốt với em, em sẽ suy nghĩ". Lâm Tử Hàn vỗ vỗ tay chị nói cho có lệ, cô đương nhiên biết Đỗ Vân Phi yêu cô, cũng tin tưởng gả cho anh nhất định có thể hạnh phúc, chỉ là, cô cảm thấy chính mình có điểm quá ích kỷ, đối với Đỗ Vân Phi cũng là rất không công bằng.
Bóng dáng của Tạ Vân Triết đột nhiên nhảy vào trong đầu cô, Tạ Vân Triết kia vẫn còn đang si ngốc tìm kiếm cô nha! Nhiều năm trôi qua như vậy, trong lòng của cô còn có chút thích anh.
Tình yêu của anh, một điểm so với Đỗ Vân Phi cũng không ít! Chỉ tiếc, đời này cô đều không có khả năng trở thành vợ của anh.
Mà cô có thật muốn giao quãng đời còn lại của mình cho Đỗ Vân Phi không? Vì con? Vì cuộc sống sau này của cô?
~~~~~~~~~~~
Sáng sớm thứ hai, khi Lâm Tử Hàn đi ra khỏi phòng, xe Vương Văn Khiết đã không ở trong sân, cô kinh hãi, bước nhanh qua cửa.
Nghĩ thầm người này sẽ không mặc kệ mà đẩy cô đến như thế chứ?
Xe của Đỗ Vân Phi ngoài ý muốn xuất hiện tại cửa chính, chủ nhân chiếc xe đang mỉm cười với cô. Lâm Tử Hàn sửng sốt, hỏi: "Vương Văn Khiết đâu?"
Đỗ Vân Phi buông tay xuống, mở cửa xe cho cô nói: "Cô ấy nói trong khoảng thời gian này cô ấy phải đến công ty sớm, để anh đưa đón em cả ngày".
Viện cớ! Lâm Tử Hàn vừa nghe liền biết là Vương Văn Khiết cố ý, nhưng trong lòng có chút cảm động, đứa con đáng thương của cô, vì cô mỗi ngày phải ra ngoài sớm hơn, cũng thật khó cho nó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...