Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài


Lãnh Phong nâng cánh tay lên, nói: "Cô để cho tôi ra ngoài như này sao?"

"A, chỉ là không nhìn rõ hình dáng cơ thể, không nhìn kĩ thì nhận không ra rồi". Lâm Tử Hàn hi hi cười nói, đột nhiên nghĩ đến cái gì: "Được rồi, anh chờ tôi một chút".

Nói xong đi đến hướng phòng ngủ, khi bước ra trên tay có thêm chiếc áo khoác tây trang, rõ là chiếc áo kia của Tiêu Ký Phàm ngày đó định ném đi.

Lâm Tử Hàn không phân trần đã phủ lên trên người anh, lùi về phía sau một bước thỏa mãn gật đầu: "Chà, kích thước vừa vặn". Lãnh Phong nhìn thoáng quá áo khoác tây trang, cười như không cười nhìn cô.

Lâm Tử Hàn cũng không thấy anh tươi cười quái dị, cầm lấy giấy bút trên bàn bắt đầu tính toán, một mặt nói: "u phục này giá gốc chí ít năm vạn, xem ra không phải hàng second hand, lại xét anh là cứu tôi mới bị thương, như vậy, tôi tính nhận lại của anh một nghìn tệ là được rồi".

Lãnh Phong kinh ngạc nhìn cô, cái này cũng thu tiền của anh? Hơn nữa, bản thân dùng tiền mua quần áo của chính mình, hình như có chút không thể nào nói nổi rồi nhỉ?

"Thế nào? Không muốn?" Lâm Tử Hàn đại lượng chạm vào quần áo trên người anh, dụ dỗ nói: "Anh nhìn xem, đây quả thực là số đo vừa với yêu cầu của anh, hàng hiệu quốc tế gì đó bán cho anh một nghìn tệ, không thể sao chép nữa".

Không thể sao chép! Xác thực là không không thể sao chép! Nhưng mà vì sao anh cứ cảm thấy bị người khác biến thành con khỉ để đùa giỡn chứ? Không, phải nói bị bản thân đùa giỡn. Lãnh Phong nhìn chằm chằm cô nói: "Tôi nợ trước!"


Lâm Tử Hàn phóng khoáng mà vung tay, nói: "Không thành vấn đề". Nói xong cầm lấy bản ghi chép trong tay, tiếp tục nói: "Anh ở chỗ này ăn uống điện nước tôi sẽ không tính cho anh, nhưng hai chiếc áo sơ mi, hai cái quần tây tăng thêm hai trăm tệ, cái này anh phải chi tiền cho tôi, nguyên tắc cơ bản này, anh không phải chồng của tôi, cho nên tôi không có nghĩa vụ mua quần áo cho anh, anh đã hiểu chưa?"

"Tôi đã hiểu". Lãnh Phong nghiến răng nghiến lợi nói ra ba chữ.

"Đã hiểu vạn tuế!" Lâm Tử Hàn hài lòng khép bản ghi chép lại, nói: "Bởi vì là ban ngày, tôi không thể đi ra ngoài cửa với anh, tự anh đi ra từ cửa sau thôi".

Lãnh Phong dương tay, nâng cằm của cô lên, trong lúc Lâm Tử Hàn kinh ngạc, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, hơi thở phất lên trên mặt cô: "Cám ơn cô".

"Không cần cám ơn!" Lâm Tử Hàn cuống quít lắc đầu, giãy ra khỏi kiềm chế của anh, cám ơn lạnh băng băng như thế, cám ơn khiến trong lòng cô nổi lên một trận sợ hãi, có lẽ không cần cám ơn thì thật là tốt!

Lãnh Phong thoát ra ra khỏi người của cô, đi ra ngoài từ cửa sau.

Tại cửa thôn, A Nghị sau khi đã cải trang đã ngồi chờ ở nơi nào đó, Lãnh Phong mở cửa xe, xe liền chạy nhanh trên đường nhựa nhẵn bóng.

A Nghị nhìn thoáng qua sắc mặt xanh nghiêm nghị của Lãnh Phong từ kính chiếu hậu, dè dặt mà nói ra: "Đại ca, có cái gì cần em hỗ trợ không?"

"Phái người âm thầm bảo hộ an toàn của người phụ nữ ngu ngốc Lâm Tử Hàn kia" Anh thản nhiên mà nói ra.

A Nghị thâm sâu, nghi hoặc trong lòng nhưng không có hỏi ra miệng.

Lãnh Phong tiếp tục nói: "Hiện tại người muốn đoạt được kim cương trên người cô ta càng ngày càng nhiều, cô ta bây giờ rất nguy hiểm".

"Đại ca tiếp xúc cùng cô ta trong mấy ngày này, không phát hiện manh mối về kim cương sao?" A Nghị hỏi. Lãnh Phong miễn cưỡng mà tựa lưng vào ghế ngồi, lắc đầu.

Mấy ngày nay, anh dồn nén lại sẽ không muốn nghĩ lưu ý tới chuyện này, bởi vì anh cũng không cảm thấy một người phụ nữ ngu ngốc như thế, sẽ không là người có kim cương.

Trong tiềm thức, anh đã bắt đầu tin tưởng lời của cô, điều này dường như là một dấu hiệu không tốt!




"Tử Hàn, buổi tối ngày hôm nay về nhà sớm một chút trông con nha". Trên đường đi làm Vương Văn Khiết liếc mắt nhìn ghế phụ bên cạnh tay lái, Lâm Tử Hàn gật gù ngủ nói.

Lâm Tử Hàn Ưhm một tiếng, vẫn nhắm hai mắt: "Chị đêm nay lại muốn đưa mẹ chị đi xem Sắc giới à?"

"Xem cái đầu của em". Vương Văn Khiết nói gắt: "Hôm nay là ngày sinh nhật bà ngoại chị, chị cùng mẹ tới đó ăn cơm, sáng mai trực tiếp tới công đi, tự em đi làm nhé".

"Nhưng mà hôm nay quảng cáo của công ty Dĩ Tinh sẽ phát hành, chị đi được không?" Toàn thân Lâm Tử Hàn ngồi thẳng lên nhìn chị.

"Cùng chị có quan hệ gì, đừng quên chị là người tổ chức".

"Em nghĩ đến mọi người cấp quan trọng của Dĩ Tinh sẽ tham gia chứ". Lâm Tử Hàn cười cười: "Em đã biết, em sẽ xử lý công việc tốt hơn".

"Một phút đồng hồ cũng không cho phép kéo dài, bằng không chị sẽ không chờ em".

"Vâng, chủ tử!". Lâm Tử Hàn nâng cao âm lượng.

Đỗ xe xong, hai người cùng nhau đi đến hướng thang máy, đây là thang máy chuyên dụng lên tầng 28 của công nhân viên chức, ít người chờ.


Vương Văn Khiết đang ngắm điện thoại di động mới mua tối hôm qua, ngắm đến mặt mày rạng rỡ.

"Cho em xem một chút đồ vật". Vương Văn Khiết cười hì hì đưa điện thoại di động đến trước mặt Lâm Tử Hàn, Lâm Tử Hàn đem bó hoa vòng sang tay khác, dùng tay phải tiếp nhận điện thoại di động của chị ấy. Trên màn hình điện thoại là hai con gấu mập mạp đang nhảy ba lê, vừa mới liếc nhìn, Lâm Tử Hàn liền bị dáng múa khôi hài bên trong lôi cuốn, nhịn không được khanh khách cười.

"Ai, cái này rất giống Lưu Bằng nhà chị nha". Lâm Tử Hàn ha ha cười nói.

"Lưu Bằng nhà chúng ta đáng yêu như thế thì chị đã sớm gả cho anh ấy rồi". Vương Văn Khiết lấy điện thoại di động từ trong tay cô, lúc này, đinh một tiếng cửa thang máy mở ra, hai người phụ nữ theo bản năng hướng đi vào bên trong. :

"Ai u!" Lâm Tử Hàn chỉ cảm thấy chỗ thắt lưng bị người ta bóp một cái, chân chệch ra thiếu chút nữa té ngã xuống đất, kèm theo Vương Văn Khiết cũng thiếu chút nữa bị đụng ngã trên mặt đất.

Hai người phụ nữ sững sờ nhìn mỹ nhân ngẩng đầu sải bước, ngoại trừ Duẫn Ngọc Hân còn ai vào đây, lúc này vẻ mặt cô ta đang xem thường mà liếc mắt nhìn hai người, sau đó ôm cánh tay Tiêu Ký Phàm đi vào thang máy.

Lâm Tử Hàn nhìn sắc mặt dần dần cơn giận dữ tụ tập trên mặt Vương Văn Khiết, rất sợ chị ấy nhất thời quá xúc động sẽ xông lên cho người gây chuyện hai cái tát, vội cười hắc hắc nói: "Gấu con khiêu vũ rất đáng yêu".



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui