"Ngẫm lại thời gian cô ta ác độc mà chỉnh lại cậu, sao cậu không cảm thấy tàn nhẫn".
"Ha ha, hơn nữa đây là hoa hồng tự tay mình chọn, lãnh phí đáng tiếc, cậu chưa nghe nói qua sao, tặng người ta hoa tay cũng lưu lại hương". Muốn nhổ nước bọt vào trong bó hoa đó, cô đúng là không nỡ.
"Coi cậu đó, kia là dạng không có tiền đồ! Thảo nào tuổi còn trẻ mà bị đàn ông từ bỏ". Tô Lâm Lâm trơ trẽn nói mỉa mai. Lập tức hi hi nở nụ cười, dùng giọng điệu rất bà tám tiếp tục nói: "Thật không rõ Tiêu tổng của các cậu kia là mù như mắt chó sao, cư nhiên lại thích loại người ngực to không não".
"Lâm Lâm, nói cho cậu biết một bí mật nhỏ, người đàn bà kia ngực không có lớn như cậu". Ngoài cửa vang lên tiếng cười của một cô gái, ngay sau đó đầu của Vương Văn Khiết từ ngoài cửa dò xét mà tiến vào, cười nhỏ chuyển thành cười to đi đến.
Mồ hôi Lâm Tử Hàn đều muốn chảy xuống, thế nào càng ngày càng náo nhiệt, một lần nữa trộm liếc nhìn một cái Lãnh Phong trong góc phòng, người phía sau đã gỡ giỏ trúc trên đầu xuống, sắc mặt cũng đã chuyển sang xanh ngắt.
Không phải là khiến anh uất ức một chút, có cần giận đến nỗi này không? Lâm Tử Hàn dưới đáy lòng thầm nghĩ nói.
Sax…., tại trước mặt một người đàn ông thảo luận vấn đề này, xác thực có điểm không thích hợp. Hết lần này tới lần khác hôm nay hai bà tám lại tới họp thành một đám chợ.
"Vậy sao? Ngực của cô ta lớn như thế nào?" Tô Lâm Lâm tò mò hỏi thăm.
Vương Văn Khiết lại cười ha ha một trận, vẻ mặt mập mờ nói: "Cụ thể chỉ sợ rằng Tiêu tổng của chúng ta mới biết được".
"Văn Khiết, cậu thật là xấu xa". Tô Lâm Lâm nở nụ cười, không biết xấu hổ nói: "Đúng rồi, ngoại hình của Tiêu tổng các cậu thế nào? Tính tình có được hay không? Nếu không thì giới thiệu cho mình biết, mình cảm thấy mình so với người đàn bà kia thích hợp với anh ta hơn".
Vương Văn Khiết từ trong tay ôm qua Tiểu Thư Tuyết, hôn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Tiểu Thư Tuyết thuận tiện nói: "Cái này cậu phải hỏi Tử Hàn, em ấy cùng Tiêu tổng giao tiếp so với mình nhiều hơn".
Tử Hàn một bên cắt nhánh hoa hồng một bên cân nhắc nửa ngày nói: "Ngoại hình tuy rằng không tồi, nhưng tính tình siêu cấp không được, quái gở! Cao ngạo! Lạnh lùng…! Nói chung cùng giám đốc Duẫn tuyệt đối là được!"
Tô Lâm Lâm kinh ngạc nửa mở miệng nửa trừng mắt cô, thế nào mà toàn bộ khuyết điểm để cho một người như anh ta chiếm hết? Chuyển hướng Vương Văn Khiết: "Thật là thế này sao?"
"Không sai biệt lắm". Vương Văn Khiết ngửi ngửi hoa hồng trong tay nói. - https://truyenfull.vn
"Mình đây lại mộng tưởng hão huyền toi công sao?"
Vương Văn Khiết khẽ cười một tiếng, nói: "Đàn ông có tiền, hoặc là biến thái, hoặc là không biết yêu! Cho nên mình khuyên cậu, ít làm loại việc mộng tưởng hão huyền vào nhà giàu có đi".
"Tán thành". Lâm Tử Hàn gật đầu nói, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, các cô ấy rốt cục tới lúc nào mới đi đây. Mà trong góc phòng khuôn mặt đẹp trai kia đang căng lên, đã sớm tức giận biến từ xanh sang tím!
"Đã trễ thế này hai người tìm mình làm cái gì?" Lâm Tử Hàn không nói ra không được.
"Một ngày không thấy được em, nhớ em đó". Vương Văn Khiết cười vươn vai, nói: "Quên đi, chị còn trở về ngủ sớm một chút thôi".
Lâm Tử Hàn mập mờ mà cười nói với chị: "Ngày mai chuẩn bị đi vui vẻ cùng Lưu Bằng sao?"
Tô Lâm Lâm giơ tay phải lên, tiếp thêm phần còn lại của cô nói: "Mình đoán, khách sạn Tinh Duyệt?"
"Đầu cậu bị đậu hũ lấp rồi sao, suốt ngày chỉ nghĩ đến cái ô uế gì đó". Vương Văn Khiết tức giận liếc mắt nhìn cô ấy, đi ra ngoài.
Cuối cùng đi một người, giọng điệu Lâm Tử Hàn giả dối, dè dặt mở miệng: "Cậu ngày mai không phải bay sao? Giờ không còn sớm sao không trở về nghỉ ngơi?"
"Không cần, mình ngày hôm nay mới từ Ý bay về, nói cho cậu biết nha, mình trên máy bay gặp được một anh siêu cấp đẹp trai…"
"Dừng!" Lâm Tử Hàn chịu hết nổi mà cắt ngang lời cô ấy, nói: "Xin lỗi, mình đối với đẹp trai không có hứng thú". Cả ngày đều nghe cô ấy nói trên máy bay gặp người xinh đẹp, nghe thấy cái lỗ tai của cô đều nhanh muốn phồng dài ra. Cô bây giờ muốn chính là cô ấy nhanh lên đi về ngủ đi.
Tô Lâm Lâm độ lượng nhìn cô nói: "Tử Hàn, mình thế nào lại cảm thấy cậu ngày hôm nay là lạ? Chắc chắn là phạm phải chuyện gì xấu hổ! Mình cần phải tra ra điều không đúng!"
Nói xong vọt đứng dậy hướng tới phòng ngủ, Lâm Tử Hàn quýnh lên, vội kéo tay cô ấy: "Mình nào có phạm chuyện nào quá xấu hổ đâu! Thật không có!"
"Không có mới là lạ!" Tô Lâm Lâm vùng vẫy suy nghĩ muốn thoát khỏi tay cô, kéo vào giữa phòng, cũng không biết ai tranh chấp ai, một tiếng kinh hô vang lên đồng thời, song song ngã xuống nền đất.
Ghế dựa, giỏ, chai lọ bốn phía rơi xuống đất. Lâm Tử Hàn nhắm mắt lại, mặc cho đau đớn kéo đến.
Nhưng mà, đau đớn không có tìm tới cô, trợn mắt, mới phát hiện mình đang ngã xuống một khuôn ngực ấm áp, mà chủ nhân của cái ôm này lại có thể là…
Trừng mắt nhìn lên hai con ngươi sáng chói rét lạnh kia, lòng của cô trong nháy mắt run rẩy giật mình, choáng váng!
Tô Lâm Lâm bị đánh ngã sang bên kia kêu thảm bò lên từ mặt đất, ánh mắt lạc vào trên người hai người đang ở trong góc, sửng sốt. Một lúc lâu mới kịp phản ứng, một tiếng huýt sáo dài tràn ra từ trong miệng cô ấy: "Lâm Tử Hàn! Còn dám nói không có tàng gian!"
Lâm Tử Hàn bị cô ấy lớn giọng rống lên, vọt từ trong lòng Lãnh Phong đứng lên, tiện thể nâng Lãnh Phong dậy từ trên mặt đất. Vội vàng đặt ngón trỏ trên môi ý bảo cô ấy im lặng, nói: "Cậu nhỏ giọng chút, không phải như cậu nghĩ đâu, anh ấy chỉ là một người bạn bình thường của mình, chúng mình chuyện gì cũng không có".
"Vậy sao?" Tô Lâm Lâm hồ nghi liếc mắt nhìn cô, đánh giá người đàn ông đẹp trai không có giới hạn trước mắt, hai mắt trong nháy mắt phóng ra hào quang, nghĩ thầm người đàn ông này rất đẹp trai, cũng không biết có tiền hay không.
Mặc kệ có tiền hay không, trước tiên biết rồi hãy nói, vẻ mặt đang cười của cô ấy bỗng nhiên thay bằng nụ cười quyến rũ mê người, nói với Lãnh Phong: "Chào anh, rất hân hạnh được biết anh, tôi tự giới thiệu một chút. Tôi tên Tô Lâm Lâm, là bạn tốt của Lâm Tử Hàn. Nghề nghiệp là tiếp viên hàng không, ba vòng… Hì hì… Sau này sẽ nói cho anh biết, tôi thích nhất là làm chuyện kiếm sống, ghét nhất chuyện rửa bát, thích nhất người đàn ông chính là… giống như anh".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...