"Tử Hàn, em đem phần tư liệu này đi photo một bản, đưa cho Tổng tài ký tên" Từ Nhạc Phong đem tờ giấy A4 cầm trong tay đưa tới trên mặt bàn Lâm Tử Hàn.
Lâm Tử Hàn đang thao tác trên máy vi tính nghe thấy có tiếng, đứng dậy từ trên ghế .
Từ Nhạc Phong nhìn chằm chằm mắt kính to trên mặt cô, ha hả cười nói: "Trong phòng làm việc, em có thể bỏ mắt kính to ra, yên tâm, anh sẽ không quấy rối em đâu".
Lâm Tử Hàn xấu hổ cười cười, nói: "Dù sao em đã có thói quen, hơn nữa đeo nó đổi lại tránh bức xạ, đeo nó cũng tốt" Nói xong giả trang bộ mặt quỷ với anh, rời đi.
Gõ cửa phòng tổng tài, vừa lúc nhìn vào ánh mắt bất mãn của Duẫn Ngọc Hân, Lâm Tử Hàn sửng sốt, vội hỏi: "Một lúc sau tôi sẽ trở lại" Chuẩn bị đóng cửa rời đi.
"Đứng lại!" Phía sau truyền đến mệnh lệnh của Duẫn Ngọc Hân.
Không có cách khác, cô không thể làm gì khác hơn là đi vào, Duẫn Ngọc Hân đang ngồi nhìn Tiêu Ký Phàm bên máy vi tính, liếc mắt nhìn cô nói: "Đi pha cho chúng tôi hai cốc cà phê".
"Vâng" Lâm Tử Hàn cũng không dám chậm trễ, đem tư liệu đặt tới trước mặt Tiêu Ký Phàm nói: "Tiêu tổng, anh hãy ký vào tài liệu này nhé".
Lâm Tử Hàn bước tới phòng nước trà, tìm một vòng cuối cùng tìm được nguyên bộ pha cà phê, pha hai cốc cà phê trở lại phòng tổng tài, lễ phép nói: "Tổng tài, giám đốc Duẫn, mời". Truyện Tiên Hiệp -
Tiêu Ký Phàm liếc mắt nhìn cô, cầm tập tài liệu trên bàn lên xem qua. Lâm Tử Hàn đứng ở trước mặt hai người, cả người không được tự nhiên, đặc biệt là ánh mắt Duẫn Ngọc Hân, làm cho cô muốn né tránh.
Duẫn Ngọc Hân miệng uống cà phê, liếc mắt nhìn cô: "Đạo diễn Từ định lúc nào chuẩn bị đi chụp ảnh?"
Lâm Tử Hàn lắc đầu: "Đạo diễn Từ chưa nói với tôi".
"Cái này không phải là cô tự mình đi hỏi sao? Cô muốn rời khỏi cương vị trợ lý này sao?" Duẫn Ngọc Hân trách cứ, cuối cũng cũng nghĩ được một biện pháp đưa cô ra khỏi Tiêu thị.
"Lần sau tôi sẽ chú ý" Lâm Tử Hàn áy náy nói.
Tiêu Ký Phàm lãnh đạm mở miệng: "Ngọc Hân, nếu Nhạc Phong chọn cô ta, thì cho cô ta chút thời gian, em cũng nên trở về làm việc đi".
Duẫn Ngọc Hân chán nản, cái miệng nhỏ nhắn bĩu ra, nặng nề đặt cốc lên bàn, cà phê đổ ra phân nửa cũng không để ý, tức giận quay người đi ra ngoài.
Lâm Tử Hàn vội vã rút khăn giấy, lau cà phê rơi xuống mặt bàn. Nghĩ thầm, làm thế nào mà lâu như vậy còn không ký tên.
Một lúc lâu sau, Tiêu Ký Phàm cuối cùng cũng đặt bút xuống phía dưới tài liệu ký tên, đưa tài liệu vào tay cô, nói: "Lúc sau gọi đạo diễn Từ tới đây một chuyến".
"Vâng, tổng tài, còn sai bảo cái gì không?"
Tiêu Ký Phàm cầm cốc cà phê, uống một ngụm, khẽ cau mày đánh giá cô.
Lâm Tử Hàn bị anh quan sát có chút không tự nhiên, nhưng không dám lên tiếng, Tiêu Ký Phàm nhìn vẻ mặt khẩn trương của cô, mỉa mai mở miệng: "Cô sợ tôi cái gì?"
"Tôi không sợ cái gì"
"Vậy sao?" Tiêu Ký Phàm nhìn chằm chằm mặt của cô, lắc đầu: "Không có việc gì, cô đi xuống đi".
"Cảm ơn tổng tài!" Lâm Tử Hàn cảm kích chỉ thiếu không có lạy để cảm ơn, đang chuẩn bị ra ngoài, Tiêu Ký Phàm gọi lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...