Bởi vì Lâm Tử Hàn mang thai, Tiêu phu nhân không muốn làm khó cô nữa, còn Duẫn Ngọc Hân không hề là Ngọc Hân không phải Tiêu Ký Phàm không lấy chồng. Tiêu Ký Phàm muốn kết hôn với ai, Tiêu phu nhân cũng không cản trở nhiều nữa.
Dù sao bà ngăn cản Tiêu Ký Phàm chưa chắc sẽ nghe, bà cũng lười đi chọc tức, thật vất vả Tiêu Ký Phàm mới đối xử với bà không lạnh băng băng, bà nên quý trọng mới đúng.
Dù sao cũng là hôn lễ của con trai, bà còn vui vẻ hơn so với bất kỳ ai, cẩn thận tỉ mỉ mà chuẩn bị hôn lễ, Lâm Tử Hàn hảo tâm đến hỗ trợ bị Tiêu phu nhân phẩy tay cự tuyệt. Truyện Tiên Hiệp -
Lâm Tử Hàn cũng thoải mái, trở lại trên lầu chơi với Tiểu Thư Tuyết. Chơi một hồi, cửa liền truyền đến giọng nói của nữ hầu: "Lâm tiểu thư, váy cưới đã đưa tới, cô muốn thử bây giờ không?"
"Mang vào đi" Lâm Tử Hàn lại cười nói, đi vào phòng thay quần áo, mặc váy cưới đặc chế đính ngọc trai dưới sự trợ giúp của nữ hầu.
Mặt ngoài áo cưới, được trang trí thêm một chút trân châu và ngọc trai, mỗi một viên đều là hạt châu thượng đẳng nhất. Không sai, bụng cô đúng là nhìn không ra, nhưng mà…
"Thế nào? Thoả mãn không?" Ánh mắt Tiêu Ký Phàm đánh giá thân ảnh xinh đẹp trong gương, sau đó nhìn về phía mặt cô, mỉm cười hỏi.
"Em sao lại cảm giác giống giả trang búp bê chứ?" Lâm Tử Hàn bĩu miệng nhỏ nhắn, lụa trắng vừa vặn buộc trên phần eo quanh bụng cô, rất có cảm giác váy công chúa, cũng không phải loại hình cô thích.
"Không sao, lập tức gọi người làm lại là được" Tiêu Ký Phàm không quan tâm nói, nếu cô không thích, vậy làm lại được rồi.
Làm lại? Hay là quên đi! Lâm Tử Hàn đi ra phòng thay quần áo, cười tủm tỉm với Tiểu Thư Tuyết trên giường nói: "Bảo bối, mẹ xinh đẹp không?"
"Mẹ là người xinh đẹp nhất trên đời này" Tiểu Thư Tuyết chơi đang vui vẻ cũng không ngẩng đầu lên xun xoe nói.
"Đáng ghét, con chưa nhìn, một chút cũng không quan tâm mẹ con" Lâm Tử Hàn tức giận trợn trắng mắt, Tiểu Thư Tuyết lúc này mới ngẩng đầu, quan sát Lâm Tử Hàn cười hì hì nói : "Mẹ như công chúa bạch tuyết"
"Đứa trẻ này sao lại trở nên xấu xa như thế? Học anh sao?" Lâm Tử Hàn chịu hết nổi mà ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhìn Tiêu Ký Phàm nói.
"Nó chỉ nói thật, sao em lại nói nó xấu xa chứ?" Tiêu Ký Phàm vòng cánh tay qua eo cô, ôm cô từ phía sau, nhìn thân ảnh tuyết trắng trong gương, nói từ đáy lòng: "Em mặc cái gì cũng xinh đẹp, thực sự"
"Con cũng cho là như thế" Tiểu Thư Tuyết không yên lòng theo sát một câu, biểu thị sự tồn tại của mình
"Quả nhiên là cha con, nói dối nịnh nọt tôi" Lâm Tử Hàn mất hứng bĩu miệng nhỏ nhắn lần thứ hai. Tiêu Ký Phàm xoay người cô, cúi người hôn một cái lên cái miệng bĩu bĩu, ôn nhu nói: "Anh là nói thật"
Không để cho Lâm Tử Hàn có cơ hội tiếp tục mở miệng nói, nụ hôn thâm tình cực nóng của Tiêu Ký Phàm phủ lên lần thứ hai, hôn lên thật sâu.
Tiểu Thư Tuyết cũng sớm đã thấy nhưng không thể trách bị hai người biến thành không khí trong suốt, không thèm nhìn!
~~~~~~~~~~~
Hôn lễ tại tổ chức Tiêu gia, Lâm Tử Hàn nhìn Vương Văn Khiết trang điểm cho mình, hắc hắc cười nói: "Văn Khiết, nghĩ không ra chị còn có chiêu thức ấy"
"Em nói cho chị biết, có chuyện gì mà chị làm không được?" Vương Văn Khiết dùng tay trái nâng cằm cô lên, tay phải thành thạo vẽ loạn trên mặt cô.
"Sao chị vẫn còn tự cao như vậy?" Lâm Tử Hàn đảo cặp mắt trắng dã, chịu hết nổi nói.
Vương Văn Khiết cười một tiếng, suy nghĩ một chút nhìn chằm chằm mắt cô, than nhẹ một tiếng: "Tử Hàn, em đừng hận Vân Phi, về công về tư Lãnh Phong bị giết chết đều là không quá phận… Chị nói như thế này em đừng nóng giận…" Vương Văn Khiết thấy cô không tức giận, tiếp tục mở miệng nói: "Lúc trước Lãnh Phong làm trò trước mặt nhiều người, cướp em đi, Vân Phi không chỉ mất hết mặt mũi, còn thương tâm thống khổ đã lâu, lúc đó chị nhìn lại đau lòng"
"Dạ" Lâm Tử Hàn nhẹ nhàng gật đầu, nhẹ giọng nói: "Thay em chuyển lời cho anh ta, em không hận anh ta"
"Vậy là được rồi, dù sao đã từng là bạn tốt như vậy" Vương Văn Khiết thoả mãn cười tươi, nói: "Chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu, em từ chối anh ấy cũng là lẽ thường, nhìn ra được, Tiêu tổng có lẽ rất thích em, thích em từ khi ở trong công ty, em nhất định sẽ hạnh phúc"
"Cám ơn" Lâm Tử Hàn ngọt ngào cười tươi, lập tức đổi đề tài nói: "Văn Khiết, chị bây giờ thế nào? Còn đang mập mờ với Lưu Bằng sao?"
"Em nói chuyện sẽ không thể văn nhã một chút sao?"
"Nếu không nên nói như thế nào nha?" Lâm Tử Hàn vô tội nhìn chằm chằm chị.
"Vậy đừng nói, mau ngậm miệng" Vương Văn Khiết cầm son môi ra lệnh, Lâm Tử Hàn ngoan ngoãn ngậm miệng để chị tô son.
Mới vừa trang điểm xong, có người gõ cửa rồi đẩy ra, đi tới chính là Tiêu Ký Phàm và Duẫn Ngọc Hân, hai tay Tiêu Ký Phàm đặt trên bờ vai trần của Lâm Tử Hàn, khẽ cười một tiếng nói: "Tử Hàn, Ngọc Hân nói muốn đến gặp em"
Khi Duẫn Ngọc Hân mới vừa bước vào cửa phòng, Lâm Tử Hàn nhanh chóng gục đầu xuống không dám đối mặt với cô ta, hiện tại nghe nói muốn tới gặp mình, càng khiến cô sợ đến cả người run run, thiếu chút nữa nhảy dựng lên từ trên ghế.
Tiêu Ký Phàm cảm giác được sự hoảng sợ của cô, cúi người nhẹ nhàng hôn lên vai cô, thử tới trấn an trái tim bất an của cô.
"Tử Hàn, có bất tiện hay không? Nếu bất tiện, chút nữa tôi gặp lại" Duẫn Ngọc Hân cười tủm tỉm mở miệng nói.
Vương Văn Khiết hồ nghi đánh giá Duẫn Ngọc Hân, tâm trạng kinh ngạc, Duẫn Ngọc Hân là một hạng người gì chị rõ ràng nhất, tuyệt đối không có khả năng nói khách khí như vậy, đặc biệt đối với Lâm Tử Hàn cô ta vẫn hận thấu xương.
Lâm Tử Hàn há hốc miệng, kinh hoảng nói: "Không, không có gì bất tiện, cám ơn cô" Từ khi cô rời khỏi Tiêu gia thì thì chưa từng thấy qua Duẫn Ngọc Hân, tuy rằng biết cô ta mất trí nhớ, nhưng thấy cô ta đến vẫn còn hoảng loạn, sợ sệt, có lẽ là trước đây bị cô ta hù dọa nhiều.
Duẫn Ngọc Hân cúi người xuống, đánh giá Lâm Tử Hàn trong gương cười nói: "Ký Phàm nói không sai, Tử Hàn là một cô dâu xinh đẹp"
Lâm Tử Hàn nhanh chóng liếc mắt nhìn Tiêu Ký Phàm, vẻ mặt hơi đỏ lên. ngay cả phấn son cũng che giấu không được nét ửng hồng.
"Cám ơn…" Lâm Tử Hàn cám ơn rất nhỏ, vì sao dáng tươi cười của cô ta rõ ràng cũng rất thiện lương, rất trong trẻo, sự khen ngợi của cô ta cũng không có bất luận cái gì không thích hợp, mà cô, nhất định cảm giác được sởn tóc gáy chứ?
Duẫn Ngọc Hân thấy Lâm Tử Hàn cả người không được tự nhiên, nghĩ mình có lẽ đừng ở chỗ này quấy rối người ta, vẫn cười nói như cũ: "Cô dâu đã gặp, em phải đi ra ngoài giúp bác gái"
"Ừ, đi thôi" Trên mặt Tiêu Ký Phàm có sự thương yêu của người thân, trong mắt anh, Duẫn Ngọc Hân chính là em gái, em gái biết từ nhỏ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...