Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài


Thay xong quần áo hắn thoả mãn đi đến phía cổng, khóe miệng thậm chí lộ vẻ vui sướng. Cho đến khi ánh mắt rơi vào hình bóng hai người khẩn cấp vọt vào trong thì mới khôi phục nghiêm túc nên có.

Lâm Tử Hàn vừa nhìn thấy Đỗ Vân Phi, liền vội vàng vọt lại, nắm cánh tay hắn nói: "Vân Phi, Lãnh Phong ở nơi nào, tôi muốn thấy anh ấy!"

Đỗ Vân Phi cưỡng chế ghen tuông dưới đáy lòng, giả bộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Thi thể Lãnh Phong đã hư thối, sẽ hù dọa đến em"

"Tôi không sợ, van xin anh dẫn tôi đi nhìn anh ấy, chỉ liếc mắt, có được hay không?" Lâm Tử Hàn liều mạng lắc đầu, khóc rống cầu xin nói.

"Tử Hàn, xin lỗi, cấp trên có quy định, người không phận sự là không thể vào nhìn"

"Này! Anh nói cho rõ ràng! Chị tôi là người không phận sự sao?!" Lâm Tử Y đối mặt với Đỗ Vân Phi giận dữ hét to lên.


Đỗ Vân Phi liếc mắt nhìn Lâm Tử Y, không cần hỏi cũng biết cô khẳng định chính là thiên kim nhị tiểu thư Lâm gia, lúc này không phải thời cơ hỏi. Không để ý tới cô, nhẹ nhàng ôm hai vai Lâm Tử Hàn thấp giọng nói: "Anh thực sự rất xin lỗi, anh không làm chủ được"

Hắn chính là muốn cô làm người không phận sự! Cô muốn nhìn Lãnh Phong một lần cuối cùng như vậy, hắn càng không cho cô nhìn. Lãnh Phong đã độc chiếm cô đủ lâu, coi như là chia rẽ, hắn cũng muốn dùng phương thức tàn nhẫn nhất tách bọn họ ra.

Lâm Tử Hàn tránh khỏi hai tay của hắn, ngẩng mặt đầy nước mắt cầu xin: "Ai có thể làm chủ, anh nói cho tôi biết! Tôi đi xin họ ——" Lập tức kích động với lên cánh tay hắn lần thứ hai, kêu la nói: "Đỗ Vân Phi, tôi biết anh có quyền lợi này, anh cố ý không cho tôi nhìn anh ấy có đúng hay không? Anh nhất định phải nhẫn tâm như vậy, tàn nhẫn như vậy sao? Lương tâm của anh ở nơi nào…"

Đỗ Vân Phi tức giận kéo cổ tay cô về trước ngực, lạnh lùng nhìn chăm chú cô nghiến răng nghiến lợi nói: "Đúng vậy! Anh nhẫn tâm, anh tàn nhẫn, đều là bị các người bức ra!"

Lâm Tử Hàn sửng sốt, kinh ngạc nhìn lại hắn, trong mắt của hắn, không còn có thiện lương cùng trong trẻo trước đây, có chỉ là thù hận thật sâu. Hắn đang lấy việc công mưu lợi tư, tùy thời sát hại Lãnh Phong.

Lãnh Phong chết, Đỗ Vân Phi thay đổi, đều là cô tạo thành! Tất cả đều là một tay cô tạo thành!

"Buông chị tôi ra!" Lâm Tử Y thấy vẻ mặt Lâm Tử Hàn thống khổ, cuống quít cứu cô từ ma trảo của Đỗ Vân Phi.

Sinh mệnh nhỏ trong bụng dường như cảm thụ được ưu thương từ bên ngoài, bắt đầu không đứng yên. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Tử Hàn nhíu chặt, mồ hôi tinh mịn thoát ra trán cô, thống khổ ngồi chồm hổm xuống mặt đất.

"Chị, chị sao vậy?" Lâm Tử Y luống cuống, luống cuống đánh giá cô không biết nên làm thế nào cho phải. Đỗ Vân Phi nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy thân thể của cô, lo lắng hỏi: "Tử Hàn, em làm sao vậy? Em khó chịu ở đâu?"

Mặc dù hắn tàn nhẫn với cô, tình yêu của hắn với cô vẫn không thay đổi, thấy cô đột nhiên lộ ra vẻ mặt thống khổ, trong lòng của hắn vẫn còn hoảng loạn, luống cuống.

"Không cần anh quan tâm!" Lâm Tử Hàn lạnh lùng đẩy hắn ra, Đỗ Vân Phi! Hắn thực sự làm thế với cô sao? Cô không dám tin tưởng, tim của hắn sớm bị thù hận che mờ!

"Chị, chúng ta trở về đi" Lâm Tử Y rất sợ Lâm Tử Hàn xảy ra chuyện gì, dù sao cô hiện tại là một phụ nữ có thai, làm sao có thể chạy tới chạy lui?


Lâm Tử Hàn cố chấp lắc đầu, kiên quyết nói: "Chị muốn gặp Lãnh Phong, chị muốn thấy anh ấy!" Nói xong, chịu đựng sự khó chịu trong bụng, bỏ qua hai người bước nhanh đi vào bên trong.

Lâm Tử Y cuống quít đuổi theo, ngăn cản trước mặt cô nói: "Chị đi cũng vô dụng, người ta sẽ không cho chị gặp!"

"Chị mặc kệ! Em đừng ngăn chị!" Lâm Tử Hàn nghiêm mặt, quay về phía cô ấy ra lệnh. Lâm Tử Y lắc đầu, nhất định không cho. Nguồn: https://truyenfull.vn

Đỗ Vân Phi thở dài một tiếng, yếu ớt đi tới, một tay ôm ngang người Lâm Tử Hàn, không để ý tới sự giãy dụa kêu la của cô, mạnh mẽ mang cô ra khỏi nhà tang lễ.

Cuối cùng Lâm Tử Hàn vẫn không thấy Lãnh Phong một lần cuối cùng, hai chị em đi trên đường cái phồn hoa, Lâm Tử Y vốn muốn đưa cô đến chỗ nhiều người, thư giãn một chút tâm tình phiền muộn.

Nhưng, Lâm Tử Hàn lại một chút cải biến cũng không có, vẫn đang như xác chết đi trên đường cái.

"Chị, hôm nay là lễ Giáng Sinh, em mời chị đi ăn" Lâm Tử Y miễn cưỡng vui cười, giả ra bộ dạng hăng hái bừng bừng nói.

Lâm Tử Hàn không suy nghĩ, vô ý thức gật đầu một cái, đi đến một khách sạn bên cạnh.


"Em đi vào xem còn chỗ hay không, chị chờ em một chút" Lâm Tử Y nói xong, bước nhanh đi vào quầy ăn của khách sạn.

Hôm nay là lễ Giáng Sinh, khắp nơi là người chen chúc đi lại. Giữa dòng người, Lâm Tử Hàn phát hiện một cô bé thân cao hình thể giống như Tiểu Thư Tuyết đang nắm tay một bà lão đi dạo trên đường.

Lâm Tử Hàn phút chốc vọt đi tới, một tay ôm cô bé vào trong lòng, hô nhỏ: "Thư Tuyết, mẹ cuối cùng cũng nhìn thấy con"

Cô bé bị "Người điên" đột nhiên vọt tới sợ đến "Oa" một tiếng khóc lớn lên, bà lão cũng bị Lâm Tử Hàn dọa cho càng hoảng sợ. Một tay đoạt lấy cô bé trở về, trừng mắt nhìn Lâm Tử Hàn mắng: "Đồ thần kinh!"

Lâm Tử Hàn sửng sốt, đột nhiên thanh tỉnh, cô bé này không phải Tiểu Thư Tuyết của cô, bà lão cũng không là Tiêu phu nhân. Cô thật là hồ đồ, nhận loạn khắp nơi!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui