Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài


Trong kho hàng rộng, Lâm Trúc như vương giả ngồi trên ghế, cười nhạt đánh giá Lãnh Phong đúng hẹn xuất hiện trước mắt. Nghĩ không ra anh tới sớm như vậy, trong lòng của cậu ta, vẫn còn có Lâm Tử Hàn sao? Nếu không cậu ta làm sao có thể đến?

Lâm Trúc bày ra trò này, một là vì thử tình cảm của Lãnh Phong với Lâm Tử Hàn, hai là giáo huấn một chút gã đàn ông có gan dám bắt nạt con gái ông.

Tuy rằng Lâm Tử Hàn nhiều lần cường điệu Lãnh Phong không có lỗi với cô, không phụ cô. Cũng uy hiếp không cho phép ông xen vào việc của người khác, chỉ là, làm người cha, ông ta làm sao có thể để con gái của mình bị người ta bắt nạt mà mặc kệ chứ?

"Cậu tới đúng hẹn, tôi có thể lý giải rằng cậu vẫn còn yêu Lâm Tử Hàn sao?" Lâm Trúc khẽ cười một tiếng, vòng tay qua ngực đánh giá Lãnh Phong một thân tôn quý. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn

Người đàn ông trước mắt này, toàn thân tản ra một hơi thở khiếp người, cuồng vọng không kềm chế được, vừa nặng tình lại nặng nghĩa, cũng thật khó trách con gái ông ta lại không chết tâm mà đi yêu anh.

"Thật ta ông cũng có thể lý giải tôi đã vì lòng hiếu thắng quá mạnh mẽ mà đến, cho nên mới đến nơi hẹn" Lãnh Phong cười cười theo dõi ông ta, tâm trạng nhất thời rõ ràng hơn, gã Lâm Trúc này không phải vì kim cương mà đến, mà là vì mạng của anh.


"Vậy mạng của Lâm Tử Hàn cậu muốn hay là không muốn?" Hai mắt Lâm Trúc nghiêm lại, rất bất mãn với câu trả lời của anh. Ông ta muốn nghe đến chính là anh vì Lâm Tử Hàn mà đến, mà không phải bởi vì tranh cường háo thắng.

"Lâm ca chuẩn bị xử lý cô ấy như thế nào? Chặt tay cô ấy hay là chặt chân cô ấy?" Lãnh Phong mỉa mai cười nói: "Chỉ sợ bên nào, Lâm ca cũng không không nỡ thôi!"

Lâm Trúc kinh hãi trong lòng, ngạc nhiên trừng mắt nhìn anh, cân nhắc ý những lời này của anh. Lẽ nào nha đầu kia đã nói cho cậu ta biết, sự thực ông là cha của nó? Làm sao có thể? Nó luôn luôn kinh bỉ người cha này, lại đã cảnh cáo ông không cho phép lộ ra ngoài, nó sao có thể nhắc tới mình trước mặt người khác?

Sự hoảng loạn của ông ta không tránh được hai mắt của Lãnh Phong, tiếp tục cười lạnh nói tiếp: "Lâm ca, ông lúc này đây tính toán sai rồi, bởi vì tôi cũng không giống như ông dự liệu sốt ruột bất an, hổn hển, xung động xông tới như vậy"

"Nếu biết, vì sao còn dám tới? Sẽ không sợ tôi giết cậu sao?" Lâm Trúc cưỡng chế kinh ngạc xuống dưới đáy lòng, liếc anh nói.

"Giết tôi, dù sao cũng phải có một lý do chứ?"

"Cậu đùa bỡn con gái tôi, lý do này đủ cường đại không?" Lâm Trúc giơ tay phải lên, nhằm họng súng ngay giữa mi tâm của anh.

Xung quanh đột nhiên "Vù vù vù" vây thêm một đám người mặc đồ đen, vô số họng nhắm ngay đầu Lâm Trúc, Lâm Trúc kinh hãi, lúc này mới phát hiện người của mình đã bị đối phương khống chế hoàn toàn.

Thật đáng chết! Ông cho là có lá bài Lâm Tử Hàn này, dễ dàng lấy tính mạng Lãnh Phong, cho nên mới thiếu cảnh giác như thế, cho Lãnh Phong một cơ hội phản công.

"Người không phạm ta ta không phạm người, ông đã muốn đẩy tôi vào chỗ chết, tôi cũng sẽ không nhân từ nương tay với ông" Trên khuôn mặt anh tuấn của Lãnh Phong xuất hiện một chút biểu tình tàn nhẫn.

Đến gần ông ta, thản nhiên nói: "Trước khi ông chết, tôi muốn làm sáng tỏ một việc với ông, tôi không đùa bỡn Tử Hàn, tôi vẫn yêu cô ấy…"


"Hừ! Loại lời nói dối này tôi không có ý nghe tiếp nữa, giữa tôi và cậu, cuối cùng có một người phải biến mất. Ngày hôm nay cậu có cơ hội diệt trừ tôi, tốt nhất không nên do dự, bằng không ngày sau hối hận không kịp"

"Đúng vậy, chúng ta vĩnh viễn đều không có khả năng cùng tồn tại trên thế giới này" Lãnh Phong nhẹ giọng nói, như là đang nói với ông ta, hoặc như là đang nói với mình. Thân ảnh Lâm Tử Hàn nhảy vào trong đầu anh, sự tuyệt vọng của cô, nước mắt của cô…

Lúc này không nên nghĩ đến cô, không nên để cô làm loạn bậy tư tưởng, tâm tình của mình!

Lãnh Phong đưa tay, lấy ra một khẩu súng trong tay thuộc hạ, nhắm ngay đầu Lâm Trúc, Lâm Trúc không có nửa điểm sợ hãi, ngược lại là tay anh khẽ run lên.

Lâm Tử Hàn phấn đấu quên mình chạy ào vào gian nhà kho này, liền thấy một màn như vậy, cô kinh khủng hãi trợn trừng hai mắt trước tràng diện hỗn loạn này.

Sự đột nhiên xông vào của cô, không chỉ khiến Lãnh Phong cùng Lâm Trúc cả kinh nói không nên lời nói, con mắt mọi người ở đây tất cả đều bắn lên trên người cô.

Hai gã đàn ông đột nhiên kịp phản ứng, kiềm chế thân thể Lâm Tử Hàn, Lâm Tử Hàn giãy dụa, mắng: "Buông! Buông ra!"

"Buông cô ấy ra" Lãnh Phong hờ hững ra lệnh, con ngươi phức tạp nhiều biến đổi chăm chú nhìn kỹ Lâm Tử Hàn, vì sao cô phải xuất hiện vào lúc này ở đây? Thực sự là không nên!


Hai gã thuộc hạ nhận được mệnh lệnh,buông Lâm Tử Hàn ra, lui về phía sau đến đứng sang một bên.

Lâm Tử Hàn xoa vai bị nắm đau đớn, mặt trắng xanh gian nan mở miệng nói: "Các người đang đùa cái gì? Mặc kệ đang đùa cái gì đều nên ngừng, cảnh sát lập tức đi ra, nhanh gián tán đi!"

"Tử Hàn, con sao lại phải tới nơi này?" Lâm Trúc trách cứ, chết tiệt! Là ai để cho nó chạy đến, nếu như ông có mệnh trở về, không phế hắn đi không được!

"Không nên quản tôi tại sao tới! Cảnh sát thực sự sắp tới! Tôi không lừa các người!" Lâm Tử Hàn vội vàng nói. Nhưng, cô lại phát hiện khẩn cấp chỉ có một mình cô. Vì sao nghe được cảnh sát tới, bọn họ không có một chút phản ứng?

Trời ạ! Coi thường cảnh sát! Đám người kia thật là quá to gan lớn mật!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui