"Xin lỗi Tiêu tổng, các sản phẩm của chúng tôi luôn luôn do cô Sầm đại diện". Người đại diện của công ty Tinh Vi nói, theo quan điểm của anh ta, là anh ta để cho Tiêu thị kiếm tiền, việc tuyển người Tiêu thị không có quyền lên tiếng. Tuy rằng công nghệ của Tiêu thị là hạng nhất, uy tín cao, là công ty nổi danh trong giới quảng cáo. Nhưng mà cũng không thể bởi vậy mà đem hết chủ quyền đặt cho anh, giới quảng cáo không có quy tắc như vậy!
Khóe môi Tiêu Ký Phàm khẽ nhếch lên nụ cười nhạt, đứng dậy ra khỏi phòng họp, khi bước ra tới cửa, quay người lại: "Tiền vi phạm hợp đồng năm mươi vạn, trước chiều nay tôi sẽ gửi về tài khoản của công ty anh".
Nói xong bước đi ổn định, rời đi trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Lâm Tử Hàn nhìn theo bóng dáng phía sau của anh, tâm lý càng ngày càng bất an, đều là tại cô gây họa.
"Ký Phàm!" Duẫn Ngọc Hân hoàn hồn đầu tiên, vội vàng đuổi theo, Tiêu Ký Phàm cũng không dừng lại, đi theo hướng về phòng làm việc.
Duẫn Ngọc Hân đi theo phía sau anh, vội nói: "Ký Phàm, anh biết anh đang làm cái gì không? Anh bỏ hợp đồng này chỉ bởi vì Lâm Tử Hàn?"
Tiêu Ký phàm lấy áo tây trang ném lên trên ghế sofa, quay người lại nhìn chằm chằm vào cô ta: "Em cho rằng là vì Lâm Tử Hàn?"
Duẫn Ngọc Hân sửng sốt, thực sự tức giận, vì một người phụ nữ xấu xí nhất, anh đã không ngần ngại đắc tội với khách hàng của mình! "Ký Phàm, cô Sầm chỉ là có chút tính tình tiểu thư, hình tượng trước công chúng của cô ấy rất tốt, còn là một minh tinh, đều không phải giả vờ? Đều không có bất đồng? Anh vì sao phải nghiêm túc như vậy?"
Tiêu Ký Phàm liếc nhìn cô ta, không quan tâm đến, nói từng câu từng chữ: "Hành vi của cô ta, đã làm cho anh phản cảm, dùng cô ta, anh không thích". :
Nhân viên của Tiêu thị không phải cấp dưới của cô ta, không phải trợ lý của cô ta, cho nên không cần phải chịu đựng sự bắt nạt lõa lồ này, thậm chí là nhân viên cấp thấp, anh cũng sẽ không nhận!
"Tử Hàn, em đang làm gì đó?" Vừa mới bước vào sân, Đỗ Vân Phi đã nghi hoặc nhìn Lâm Tử Hàn đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, mồ hôi tuôn như mưa.
"Trồng hoa hồng" Lâm Tử Hàn cũng không quay lại mà trả lời luôn.
"Mới sáng sớm còn chưa bình minh dùng đất trồng rau để trồng hoa hồng? Tại sao?" Đỗ Vân Phi càng thêm nghi hoặc, thầm nghĩ cô ấy không phải mộng du chứ?
Lâm Tử Hàn cười bí ẩn, nói: "Bởi vì em phát hiện trồng hoa hồng có giá hơn so với trồng rau". Dù sao mỗi ngày cũng phải tặng chín mươi chín bông hồng, tới cửa hàng bán hoa mua, cũng không bằng chọn hoa của riêng cô, còn có thể thêm một chút thu nhập.
"Con gái các em ai cũng thần kinh như vậy" Đỗ Vân Phi bật cười, lắc đầu.
"Này, những lời này em không thích nghe!" Lâm Tử Hàn nhìn anh trừng trừng, sau đó nhìn anh bắt đầu nói mát: "Trời còn chưa sáng, anh chạy sang nhà em làm cái gì?"
"Anh chuẩn bị đi ra ngoài, nhìn thấy em tiện qua đây chào hỏi thôi".
"Sáng sớm anh đi đâu?"
"Đi làm việc".
"Đi làm vào lúc mặt trời chưa lên cao sao?" Lâm Tử Hàn không hiểu hỏi.
Đỗ Vân Phi thay cô cắm hoa hồng vào trong đất bùn nói: "Còn nhớ anh nói qua với em chuyện về viên kim cương chưa? Phải nắm lấy thời gian để điều tra".
"Còn chưa điều tra rõ ràng?" Lâm Tử Hàn vuốt ve tay anh, không cho anh lấm lem bùn.
"Chưa, nhưng cuối tuần này có thể lãnh đạo các băng đản xuất hiện tại triển lãm đồ trang sức vào chủ nhật, cho nên bọn anh phải chuẩn bị tốt, bố trí cơ sở ngầm".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...