Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài


Trên mặt không có quá nhiều kinh ngạc, bởi vì anh sớm biết trốn ở chỗ này không có tác dụng, anh trốn quá muộn. Nâng ly rượu lên lắc lắc, khóe miệng hé ra một ra một độ cong hoàn mỹ, nói: "Có muốn uống một chút hay không?"

Lâm Tử Hàn nhìn chất lỏng trong suốt trong tay anh, cất bước vọt tới, nhón đầu ngón chân vòng hai tay qua cổ anh, chặt đến hầu như khiến Tiêu Ký Phàm hít thở không thông.

"Choang" một tiếng ly rượu rơi xuống đất, chất lỏng trong suốt và mảnh nhỏ thủy tinh, tạo thành đóa hoa xinh đẹp trên nền nhà sáng bóng

"Ký Phàm, em nhớ anh nhớ anh lắm…" Lâm Tử Hàn nghẹn ngào lặp lại, rất sợ anh nghe không được, không cảm giác được cô nhớ anh biết bao nhiêu.

Hai tay Tiêu Ký Phàm cương cứng trên không trung, muốn ôm cô, lại cảm thấy không thích hợp, cảm giác thống khổ đè ép khiến anh thật là khó chịu. Anh sao lại không nếm trải như cô chứ?

"Ký Phàm, anh muốn em xin lỗi không?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Tử Hàn chôn ở cần cổ anh, chất lỏng ấm áp trượt xuống cổ anh. Trong lòng của anh cũng tràn ngập hoài niệm, cũng khống chế không được tưởng niệm tràn ngập trong lòng nữa, hai tay vòng qua eo nhỏ của cô, gắt gao ôm lại cô.

Hai trái tim chân tình dính sát vào nhau, run rẩy, thống khổ…


"Em biết anh không muốn làm ra chuyện bội tín vong nghĩa với bạn bè, cho nên mới để em ra ngoài, nhưng em không phải vật phẩm, em cũng có tình cảm, là người có máu có thịt mà!"

Cô chảy nước mắt, nói ra bất mãn dưới đáy lòng, vì sao hai người rõ ràng yêu nhau, lại không thể ở cùng một chỗ chứ?

"Tử Hàn…" Anh khẽ thì thào, không biết mình có thể nói cái gì để an ủi cô, dạng an ủi gì cũng an ủi không được sự bất bình thương tâm của cô.

Anh cúi đầu, hôn nhẹ trán cô, môi khêu gợi trượt một đường hôn tới nước mắt trên mặt cô, tìm kiếm môi đỏ mọng của cô, kích động ôm hôn.

Lâm Tử Hàn run rẩy đáp lại nụ hôn sâu của anh, nước mắt càng chảy xuống càng nóng, cô biết, sự đau đớn của anh một chút cũng không nhẹ hơn so với mình, anh cũng không sống khá giả hơn mình một chút nào.

"Tử Hàn, không nên hận anh" Giọng nói bất đắc dĩ tràn ra khỏi miệng anh, Lâm Tử Hàn gật đầu, chủ động dâng đôi môi của mình.

Vào giờ khắc này, cái gì tín nghĩa, cái gì bạn bè, đều bị bọn họ ném sau đầu, dường như trên thế giới này cũng chỉ có anh và cô, mọi thứ đều thuận theo phản ứng thành thực nhất trong cơ thể, điên cuồng trút ra tình dục nóng bỏng. :

Tình cảm mãnh liệt qua đi, Tiêu Ký Phàm gắt gao ôm cô, mồ hôi của hai người giao hòa, thân thể sít sao dựa sát vào nhau. Anh chăm chú nhìn vẻ mặt ngủ đầy bất an của cô, để cho cô yên tĩnh ngủ ở trong lòng mình. Tình cảm mãnh liệt qua đi, da thịt nõn nà hiện lên nét đỏ ửng nhàn nhạt, như nam châm hấp dẫn ánh mắt anh.

Tiêu Ký Phàm thỏa mãn khẽ hít một hơi, ngón tay thon dài ôn nhu lướt qua sợi tóc trên trán cô, cúi đầu, in lại một nụ hôn dịu dàng lên trán cô.

Lại một lần có được người phụ nữ anh yêu, cảm giác mất mát đau lòng dưới đáy lòng bởi vì khoảnh khắc tương hỗ này mà hoàn chỉnh hơn.

Cô mệt mỏi rã rời mà ngủ, anh lại không có chút buồn ngủ nào, đáy lòng chỉ có tràn đầy hối hận cùng sầu lo, sầu lo qua đi rồi lại nghĩ trong lòng, tình cảnh cô nằm cùng một chỗ với Tạ Vân Triết, Tạ Vân Triết có giống như anh, thích ôm cô, cùng cô hoan ái trên giường hay không?

Nghĩ xong lại hung hăng thầm mắng mình dừng lại, Tạ Vân Triết và cô là vợ chồng hợp pháp, làm chuyện gì đó đều là đương nhiên.

Anh nhẹ nhàng nắm tay trái cô, dừng ở chiếc nhẫn kim cương tỏa sáng trên ngón tay cô, chiếc nhẫn kim cương này đeo trên tay cô, thực sự đẹp quá!


Cúi người, sau khi hôn lên ngón tay cô một cái, lặng yên đứng dậy mặc quần áo, rời đi.

"Ba ba, mẹ đâu?" Tiểu Thư Tuyết xem phim hoạt hình thấy Tiêu Ký Phàm đi ra, hiếu kỳ mà hỏi thăm.

"Mẹ mệt, đang ngủ" Tiêu Ký Phàm cầm lấy mũ trên ghế sofa giúp cô bé đội, ôm cô đi khỏi căn phòng.

"Mẹ còn không có chơi với con mà, con không muốn trở về sớm như vậy thôi"

"Ngoan, lần sau chơi nữa"

"Không mà…!"

"…"

~~~~~~~~~~~

Căn phòng trở lại yên tĩnh, tựa hồ vừa cái gì cũng chưa xảy ra, chỉ tới khi bóng đêm đã bắt đầu hạ xuống, Lâm Tử Hàn mới bị một tiếng chuông điện thoại di động đánh thức.

Cô tiện tay cầm lấy điện thoại di động trên bàn đầu giường nhìn thoáng qua, quả nhiên như cô dự đoán, là Tạ Vân Triết gọi tới. Cô do dự vài giây sau đó bắt máy: "Vân Triết…"


Điện thoại đầu kia truyền đến giọng nói ôn nhu của Tạ Vân Triết: "Tử Hàn, em ở đâu, anh đi đón em cùng nhau về nhà"

Lâm Tử Hàn nhanh chóng nhìn liếc mắt thân thể xích lõa của mình, vội nói: "Không cần, em đang trên đường về nhà, rất nhanh sẽ tới"

"Như vậy… Chúng ta đây trở về nói chuyện tiếp nhé" Tạ Vân Triết nói.

"Bye bye" Thu điện thoại, Lâm Tử Hàn nhẹ hít vào một hơi, chuyển hướng bên kia giường lớn đã trống không, trên giường lớn vẫn giữ lại mùi hương của anh, anh lại đi…

Cô biết, mình giữ anh không được, ngoại trừ sầu não ra, cô cũng không thất kinh. Đứng dậy, mặc quần áo của mình, rời khỏi căn phòng VIP đã "yêu thương" cô một thời gian.

Hôm nay là ngày vui vẻ, không phải cô đã gặp được Tiểu Thư Tuyết, đã gặp được Tiêu Ký Phàm sao, cô đã thỏa mãn!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui