Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài


Là không muốn thấy anh thống khổ sao? Đả kích lặp đi lặp lại nhiều lần, là người đều sẽ chịu không nổi!

Duẫn Ngọc Hân không nghĩ tới cô sẽ đột nhiên xuất hiện, hổn hển cắt ngang lời cô nói: "Cô sao lại tới đây? Vân Triết đâu?"

"Anh ấy về trước?" Lâm Tử Hàn rũ mắt xuống.

"Đi về?" Duẫn Ngọc Hân kinh sợ kêu một tiếng, Tạ Vân Triết về, vì sao cô còn ở nơi này? Không phải nên theo trở về sao?

"Ngọc Hân, em đi ra ngoài trước" Tiêu Ký Phàm nhìn chăm chú vào con mắt sưng đỏ của Lâm Tử Hàn, nói ra một câu kia.

"Ký Phàm…"

"Đi ra ngoài!"


Duẫn Ngọc Hân cứng lại, không cam lòng trừng mắt nhìn Lâm Tử Hàn, xoay người đi ra ngoài.

Tiêu Ký Phàm nhếch khóe môi một chút, lộ ra một chút cười nhạt, nói với Lâm Tử Hàn: "Em nên trở về với Tạ Vân Triết"

"Ký Phàm…" Lâm Tử Hàn nghẹn ngào khẽ hô một tiếng, xông lên ôm eo anh, khuôn mặt nhỏ nhắn dính đầy nước mắt dán tại lồng ngực anh: "Xin hãy tha thứ cho em, em thật sự không có cách nào mới phải lừa gạt anh"

"Tôi tha thứ hay không, đối với em có ý nghĩa sao?" Tiêu Ký Phàm đẩy cô từ trong ngực ra, cay đắng nói. Vấn đề này, cô hẳn là đi giải thích với Đỗ Vân Phi chứ?

Đương nhiên là có ý nghĩa, bởi vì cô yêu anh, cho nên cô cần được anh tha thứ!

"Em làm như vậy, có đúng đại biểu em còn có chút tình cảm với tôi hay không?" Lâm Tử Hàn! Cô thật là một người phụ nữ bác ái, bên người chưa bao giờ thiếu đàn ông!

"Em…" Lâm Tử Hàn mở lại khép miệng, lại trả lời không được vấn đề của anh, cô rất mâu thuẫn, rất thống khổ. Yêu không thể nói ra miệng, áp bách đến cô sắp hít thở không thông.

"Là tiếp tục ở lại bên người Đỗ Vân Phi, hay là trở lại bên người Tạ Vân Triết, tự em quyết định đi. Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ không cạn thiệp chút gì về em nữa" Giọng của anh rất bình thản, dưới sự bình thản cất giấu đau đớn lại chỉ có chính anh mới có thể cảm giác được.

Lâm Tử Hàn sửng sốt, trợn to hai mắt đẫm lệ nhìn chăm chú vào anh, anh muốn buông tha cô sao? Vĩnh viễn buông tha cho cô? Cô hẳn là nên cảm thấy rất nhẹ nhàng nha, cô và Duẫn Ngọc Hân đạt được mục đích. Nhưng mà trong lòng cô lại đau đớn như vậy, hoảng loạn như vậy!

—————

Lâm Tử Hàn ngơ ngác ngồi trên giường, lòng nóng như lửa đốt! Tạ Vân Triết ngày hôm qua rời đi, nói hôm nay trở lại đón cô về nhà, cô thực sự rất không muốn trở về nha!

Nhưng mà, cô không thể tiếp tục ở lại Tiêu gia, Tiêu Ký Phàm không hề cần cô ở lại, cô có thể đi nơi nào đâu? Trở lại thôn Ninh Thủy sao?

Đi về, thì sẽ không còn được gặp lại Tiêu Ký Phàm và Tiểu Thư Tuyết!


"Vân Triết lập tức đến, cô còn không dọn dẹp một chút?" Ngoài cửa truyền đến giọng nói không có ý tốt của Duẫn Ngọc Hân, Lâm Tử Hàn hơi nâng mắt lên, nhìn chằm chằm vẻ mặt đắc ý của cô ta. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn

"Mẹ, dì Duẫn nói muốn dẫn con đi ra ngoài ăn" Tiểu Thư Tuyết hưng phấn mở miệng nói.

Duẫn Ngọc Hân quay đầu lại liếc mắt cùng ở hạ nhân phía sau, nói: "Các cô đi ra ngoài trước, tôi nói lời từ biệt với cô Lâm"

"Xin lỗi, Duẫn tiểu thư" Gã đàn ông cúi đầu lạnh lùng kiên quyết mở miệng, bước chân lại không có di động nửa bước. Tiêu Ký Phàm nói, chỉ cần Duẫn Ngọc Hân và Tiểu Thư Tuyết ở cùng nhau, bọn họ nhất định không thể rời đi nửa bước, trừ phi cô ta để cho bọn họ đưa cô bé đi.

Duẫn Ngọc Hân chán nản, lại không có cách nào với bọn họ, phải đè lửa giận dưới đáy lòng xuống. Biểu tình trên mặt biến đổi, đại lượng nói với Lâm Tử Hàn đang trầm mặc: "Tạ phu nhân chính là một người rất xoi mói, coi như là bề ngoài, cô cũng phải chuẩn bị đủ nha. Mặc quần áo đẹp chút, đúng không sai đâu"

Dừng một chút, thấy Lâm Tử Hàn vẫn trầm mặc không nói như cũ, tiếp tục nói: "Vân Triết là một người đàn ông tốt, cô kiếp này có thể gặp gỡ anh ấy là kiếp trước đã tu luyện có phúc, đừng không biết đủ"

"Tôi sẽ không theo anh ấy trở về, cô đừng nói những lời nhảm nhí này nữa" Lâm Tử Hàn rũ mắt xuống, không liếc nhìn cô ta thêm một cái.

"Vì sao? Là không nỡ xa Ký Phàm? Hay là không nỡ xa Tiểu Thư Tuyết? Cô yên tâm đi, Ký Phàm tôi sẽ hầu hạ tốt, Tiểu Thư Tuyết tôi cũng sẽ chiếu cố tốt" Duẫn Ngọc Hân liếc mặt cô, kiểm tra mỗi một một phản ứng của cô, đột nhiên nghĩ đến cái gì: "Đúng rồi, tiểu bảo bối gần đây dạ dày không phải thật là tốt như vậy, tôi pha cho con nhỏ dược thảo uống, thật hy vọng nó có thể mau khỏe lên"

"Dược thảo gì?" Lâm Tử Hàn đứng dậy từ trên giường, vẻ mặt khẩn trương nhìn chằm chằm cô ta.


Duẫn Ngọc Hân không nói bật cười: "Lâm Tử Hàn, không nên luôn luôn cả kinh bất chợt như thế, nếu không Ký Phàm thực sự sẽ cho rằng tôi đã làm cái gì với tiểu bảo bối"

Lâm Tử Hàn bất chấp lời nói lạnh nhạt của cô ta, hét lớn: "Cô rốt cuộc cho con bé uống thảo dược gì!?"

"Bảo bối, đưa cho mẹ nhìn" Duẫn Ngọc Hân gọi Tiểu Thư Tuyết trong lòng, dụ dỗ.

Tiểu Thư Tuyết nghe lời giơ giơ bình nước nhỏ trong tay lên: "Mẹ, mẹ xem"

Lâm Tử Hàn một tay đoạt cái bình lại đây, mở nắp ngửi ngửi, mùi vị rất xa lạ, là mùi vị cô chưa ngửi qua!

"Loại trà này tác dụng rất nhiều, khỏe tim lợi tiểu, ổn định hơi thở xoa dịu đau nhức…" Duẫn Ngọc Hân chậm rãi dừng ở đoạn cuối, liếc nhìn sắc mặt trắng xanh của cô.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui