Lời của anh khiến Lâm Tử Hàn sởn tóc gáy, vô ý thức hít một hơi lạnh, run giọng nói: "Nhưng tôi cũng biết, vì sao…"
"Bởi vì tôi không nỡ giết em" Tiêu Ký Phàm nghe được cô ấp a ấp úng nói, anh tin tưởng cô, chính là nguyện ý tin tưởng cô, đây là một loại hành vi rất đặc biệt, giao vào trong tay cô, dù sao cũng là tính mạng của anh.
Lâm Tử Hàn cảm động quay mặt sang chỗ khác, ngửa mặt tựa lưng vào ghế ngồi, cố gắng không cho nước mắt cảm động rơi xuống. Cô phản bội anh mà! Anh sao có thể tùy ý tin tưởng cô như vậy chứ?
Vậy có đúng là anh cũng tin tưởng thanh mai trúc mã Duẫn Ngọc Hân như thế hay không? Có đúng là như Duẫn Ngọc Hân nói, dù cho phát hiện cô ta biết tình hình thực tế, cũng không nỡ giết cô ta hay không?
Không giết cô ta, mọi thời khắc Tiêu Ký Phàm đều sẽ đối mặt với nguy hiểm. Giết cô ta, anh rất có thể phải đối mặt với chế tài pháp luật. Ai cũng biết, Lãnh Phong là một tội phạm nghiệp chướng nặng nề, cô không thể để cho anh tùy tiện giết người nữa ——!
Xe dừng lại tại một bãi biển, Tiểu Thư Tuyết xuống xe liền sôi nổi mà phóng tới chỗ có nước. Lâm Tử Hàn vội đuổi theo, lấy mũ trên đầu con bé xuống: "Cẩn thận một chút"
"Biết rồi" Giọng Tiểu Thư Tuyết lan vào giữa những làn gió biển vi vu.
"Tôi sao lại cảm giác nó rất giống một tội phạm mới từ trong ngục giam thả ra" Lâm Tử Hàn cười một tiếng nói. Khóe mắt Tiêu Ký Phàm hàm chứa ý cười, ôm lấy cô đi đến phòng thay quần áo.
Trên bờ cát rộng, ngoại trừ mấy nhân viên công tác ra, không có một người nào. Nhất định trong lòng có chuyện, Lâm Tử Hàn căn bản không thể vui vẻ được.
Chỉ là si ngốc nhìn chằm chằm nụ cười sáng lạn của Tiểu Thư Tuyết, trong lòng cảm thán, nếu như ai cũng có thể sống tự nhiên thoải mái như con bé thì thật tốt, đáng tiếc bản thân vĩnh viễn đều không chiếm được cuộc sống như thế.
Tiêu Ký Phàm đang kiên nhẫn dạy Tiểu Thư Tuyết các loại tư thế bơi, nụ cười trên mặt cũng không như ánh dương quang sáng rực như trước đây. Thậm chí mang theo một chút cay đắng nhàn nhạt, Lâm Tử Hàn biết, đây tất cả đều là mình gây cho anh.
"A —— oa ——!" Tiểu Thư Tuyết hét lên một tiếng, cơ thể nhỏ nhắn mập mạp chìm trong nước. May là Tiêu Ký Phàm đủ nhanh tay lẹ mắt, một tay vớt được con bé từ dưới đáy nước.
Lặn xuống như thế, xác thực khiến Tiểu Thư Tuyết bị nghẹn đủ thảm, thân thể nho nhỏ rúc trên người Tiêu Ký Phàm ho lên, bọt nước được ánh mặt trời chiếu vào thành những hạt đậu vàng lấp lánh rơi xuống, nhỏ xuống biển rộng.
Nhìn dáng điệu nhỏ bé khôi hài kia của con bé, Lâm Tử Hàn cuối cùng nhịn không được cười ra tiếng, tâm tình bị vẻ lo lắng bao phủ nhiều ngày trong nháy mắt trong sáng hơn.
"Mẹ chế nhạo người ta!" Tiểu Thư Tuyết mất hứng huy động hai chân, ngẩng đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt mang nụ cười của Tiêu Ký Phàm không vui nói.
Lâm Tử Hàn ha ha cười nói: "Ai bảo bảo bối nhà chúng ta là con vịt lên cạn chứ"
"Người ta mới không phải vịt lên cạn! Mới không phải á! Mẹ bại hoại!" Tiểu Thư Tuyết vừa hét, vừa trượt xuống từ trong lòng Tiêu Ký Phàm, vốc nước té lên người Lâm Tử Hàn.
Sau khi phát giác nước té lên người Lâm Tử Hàn không có ý nghĩa thực tế gì, sửa dùng cát.
"Bí đao lùn, bắt lấy nè!" Lâm Tử Hàn cười hì hì một bên đùa giỡn nàng một bên đã chạy ra xa xa tránh né.
"Con không phải bí đao lùn nha!" Tiểu Thư Tuyết đuổi không kịp, bắt đầu chơi xấu ngồi xuống bãi cát, đạp đạp hai chân không nghe theo nói, hu… Lùn cũng không phải lỗi của nó, không biết chữ cũng không phải lỗi của nó mà…
Lâm Tử Hàn mới không chịu lép vế bộ dạng này của con bé, tiếp tục cười trêu nói: "Ai nói con không phải, con hỏi ba ba đi"
"Ba ba nói mẹ là thiên hạ nhất quả trứng hồ đồ rất hồ đồ!" Tiểu Thư Tuyết không chút nào tỏ ra yếu kém phản bác. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Tử Hàn xụ xuống, giả vờ giận nói: "Con nói cái gì?"
Mặt Tiểu Thư Tuyết mang ý cười, nhắc lại rõ ràng: "Mẹ là quả trứng hồ đồ!"
"Tiểu nha đầu! Mẹ còn trị không được con sao?" Lâm Tử Hàn căm giận vọt lại đó, khi Tiểu Thư Tuyết còn chưa kịp đứng lên chạy trốn thì một tay lấy ôm lấy con bé, đi đến mép bờ nước, một bên đe dọa nói: "Mẹ trực tiếp ấn con xuống nước uống no rồi trở lên nha!"
"Đừng! Mẹ đừng mà!" Tiểu Thư Tuyết giãy dụa múa may chân tay, lớn tiếng hét lên: "Ba ba cứu con nè! Ba ba à ——!"
"Không ai cứu được con đâu!"
"Không mà! Người ta không dám nữa! Đó là ba ba nói á!"
"…"
Tiêu Ký Phàm nhìn chăm chú vào hai mẹ con vui vẻ, tâm tình không tự giác cũng tốt theo, biểu tình lúc này của Lâm Tử Hàn vẫn còn ngây thơ thuần khiết như vậy. Vẫn giống như lúc trước, chỉ là, từ lúc nào cô bắt đầu thay đổi? Vì sao một chút anh cũng không tự cảm thấy được.
Nếu như không phải anh nhiều lần bắt được cô và Đỗ Vân Phi ở cùng một chỗ, cô còn giấu diếm bao lâu? Có thể ở lại bên cạnh anh bao lâu?
Giọt nước trong suốt lăn trên gương mặt thanh tú của cô, môi đỏ mọng phấn hồng mê người cong lên, cũng đã ở chung lâu như vậy, anh phát hiện mình lại vĩnh viễn đều nhìn thiếu, vẫn còn bị tất cả mọi điều thuộc về cô hấp dẫn. Truyện Tiên Hiệp -
Sóng biển vỗ lên khuôn ngực trần rắn chắc của anh, mỗi một lần chạm vào, lại mang không đi được sự đau lòng thấu xương của anh.
Anh bơi đến chỗ hai mẹ con, bế Tiểu Thư Tuyết từ trong tay cô xuống, giao cho nhân viên công tác bên cạnh, hai tay ôm qua vòng eo mảnh khảnh trong nước của Lâm Tử Hàn.
Lâm Tử Hàn kinh sợ, nụ cười thoải mái cứng ngắt trên mặt, cảm thụ được thân thể tinh tráng rắn chắc cũng mang đến nhiệt độ từ phía sau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...