"Lãnh Phong thật sự là bạn trai trước của em? Là ba ruột của Tiểu Thư Tuyết?" Đỗ Vân Phi chậm rãi đi về phía trước, ngồi xổm trước mặt mẹ con hai người, yếu ớt hỏi thăm.
Lâm Tử Hàn lại sửng sốt, đột nhiên nhớ tới mình từng đã lừa gạt Đỗ Vân Phi nói mình là bạn gái cũ của Lãnh Phong, xem ra lời nói dối này rất có tiêu chuẩn. Cô gật đầu, nói: "Đúng vậy"
Đỗ Vân Phi cười tươi, đưa tay xoa sợi tóc của Tiểu Thư Tuyết, hứa hẹn nói: "Mặc kệ Tiểu Thư Tuyết là con của ai, anh đều thương yêu nó như nhau, yêu quý nó" Hắn hận Lãnh Phong, nhưng Tiểu Thư Tuyết cũng vô tội, nhìn con bé từ lúc sinh ra đến lớn lên, hắn là thật tâm thích Tiểu Thư Tuyết. Tự nhiên cũng không có khả năng bởi vì nó là con gái của Lãnh Phong mà không thích con bé, nếu như cho hắn cơ hội, hắn sẽ đối đãi với con bé như con đẻ.
"Cám ơn anh" Lâm Tử Hàn cảm kích nói, tuy rằng biết hắn không thích nghe hai chữ "Cám ơn", nhưng cô vẫn nhịn không được nói.
"Vào đi thôi" Đỗ Vân Phi ôn nhu nâng cô dậy, đi đến trong phòng.
——————–
Trong biệt thự Duẫn gia, Duẫn Ngọc Hân nghe đầu kia điện thoại báo cáo, khóe miệng nhếch lên một nụ cười thoả mãn.Tay nhỏ bé vừa chuyển, thu điện thoại xoay người đi ra cửa. Nguồn: https://truyenfull.vn
Tại chỗ cầu thang, ngoài ý muốn thấy lão già Duẫn và Tiêu phu nhân còn đang trò chuyện cái gì tại phòng khách lầu một, bước chân ngừng dừng lại sau đó ưu nhã đi xuống. Lại cười nói: "Bác gái, đêm đã khuya, vẫn nên nghỉ ngơi sớm một chút đi"
"Ừ, bác về đây" Tiêu phu nhân đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
"Cháu đưa bác đi" Duẫn Ngọc Hân vui vẻ nói, nhìn liếc mắt lão già họ Duẫn sống chết không dám bước vào Tiêu gia một bước, bước nhanh đuổi kịp bước chân của Tiêu phu nhân.
"Mấy đoạn đường như thế, đưa cái gì chứ" Tiêu phu nhân vỗ vỗ tay nhỏ bé của cô ta, cười tủm tỉm nói.
Duẫn Ngọc Hân chỉ cười không nói, đi khỏi biệt thự, mới nhìn trộm bà ta một cái, do dự mở miệng nói: "Bác gái, cháu đã tìm được Ký Phàm"
"Thực sự?" Tiêu phu nhân hưng phấn khẽ kêu một tiếng, dừng bước nhìn cô ta, Duẫn Ngọc Hân mỉm cười gật đầu, không đợi cô ta mở miệng nói, Tiêu phu nhân khẩn cấp mà hỏi thăm: "Bác ngày mai phải đi bảo nó trở về à? Còn có Tiểu Thư Tuyết"
Duẫn Ngọc Hân bất mãn bĩu môi, cô ta không muốn nói sớm cho Tiêu phu nhân chuyện tìm được Tiêu Ký Phàm như vậy, chính là sợ nhìn thấy bà ta tâm tâm niệm niệm đứa trẻ kia.
"Bác gái, mình đi thôi, ngày mai cháu đi đón bọn họ trở về" Duẫn Ngọc Hân nói nhưng không quá nắm chắc, Tiêu Ký Phàm là khẳng định sẽ không nghe lời của cô. Nghe báo cáo của những người đó, Lâm Tử Hàn một mình mang theo con về nhà Đỗ Vân Phi. Cô ta tuy rằng có thể xác định Tiêu Ký Phàm đã kết thúc với Lâm Tử Hàn, nhưng cũng không nắm chắc có thể bảo được Tiêu Ký Phàm về, nếu như mang đứa nhỏ kia về nhà thì sao? Có đúng là sẽ tốt hơn hay không có?
Bất kể thế nào, cô ta đều phải thử một lần!
"Vậy thì tốt quá, thực sự là cám ơn cháu, Ngọc Hân" Tiêu phu nhân cảm kích nắm tay cô ta, kích động nói
Duẫn Ngọc Hân hãy còn đang rơi vào giữa trầm tư, sau nghĩ xong, nhìn Tiêu phu nhân nói: "Bác gái, Ký Phàm và Lâm Tử Hàn náo loạn không thoải mái, Lâm Tử Hàn một mình mang theo con đến nhà người đàn ông khác ở…"
"Bác đã nói người đàn bà kia không có cái gì tốt rồi!" Tiêu phu nhân căm giận cắt ngang cô ta, lộ ra vẻ mặt xem thường! Ngẫm lại như vậy cũng không sai nha, không phải là giống như bà ta hy vọng sao?
Duẫn Ngọc Hân lại cười khẽ một tiếng, nói: "Cho nên, ngày mai cháu có thể mang đứa nhỏ trở về, nhưng nếu Ký Phàm hỏi thì nghìn vạn lần đừng nói là cháu làm nha… Bác gái, bác cũng biết Ký Phàm có thành kiến với cháu…"
"Bác hiểu" Tiêu phu nhân vỗ vỗ vai cô ta, trấn an nói: "Việc này một mình bác gánh chịu, cháu yên tâm đi"
"Nhất định không thể để cho Ký Phàm biết cháu điều tra chuyện của anh ấy nhé" Duẫn Ngọc Hân lại một lần nữa nói bảo đảm, để cho Tiêu Ký Phàm biết cô ta đã từng xuất hiện trước mặt Lâm Tử Hàn, nhất định sẽ khả nghi, đến lúc đó tất cả việc cô ta làm thành không công!
"Cháu vẫn chưa yên tâm sao?" Tiêu phu nhân dùng ngón trỏ chỉ mũi của cô ta cười nói: "Bác đứng về phía cháu, cho nên cháu có thể thả lỏng tâm tình được rồi"
"Vâng, cháu an tâm" Duẫn Ngọc Hân tuy là nói như thế này, nhưng trong lòng vẫn có chút bất ổn, so với một người đàn ông thông minh như Tiêu Ký Phàm, muốn lừa gạt anh cũng có chút khó khăn.
"Ngoan, trở về đi, bác chờ tin tức tốt của cháu" Tiêu phu nhân thoải mái nói, lần thứ hai vỗ vỗ tay cô ta bước nhanh rời đi.
——————
Khóc náo loạn một đêm, Tiểu Thư Tuyết cuối cùng cũng ngủ khi trời gần sáng, hai hàng lông mi cong cong còn đọng lại nước mắt, nhìn làm cho người ta đau lòng.
"Tử Hàn, em đừng lo lắng, qua một thời gian thì tốt hơn" Đỗ Vân Phi dìu Lâm Tử Hàn mệt suy sụp bên giường tới ngồi lên ghế.
Lâm Tử Hàn lau đi giọt nước mắt đau thương trên mặt, không nói gì mà gật đầu. Hy vọng là như thế, hy vọng con bé có thể nhanh quen cuộc sống này.
"Vân Phi, anh mau đi ngủ đi" Đỗ Vân Phi một lần nữa liếc mắt nhìn Tiểu Thư Tuyết ngủ say, xoay người đi ra ngoài. Lâm Tử Hàn thì ngơ ngác mà ngồi ở bên giường như thế, nhìn chăm chú vào khuôn mặt nõn nà đang ngủ của Tiểu Thư Tuyết, không có chút buồn ngủ nào.
Trong lòng, trong đầu tràn đầy tất cả đều là Tiêu Ký Phàm, lúc này anh nhất định thống khổ cực kỳ, anh đang ở nơi nào đây? Ở lại trong phòng nhỏ tràn đầy sự vui vẻ, hay là trở lại Tiêu gia?
Cô là hy vọng anh trở lại Tiêu gia, chí ít nơi đó còn giống một gia đình, có Tiêu phu nhân quan tâm đến anh!
Duẫn Ngọc Hân ép cô rời khỏi anh, không phải là đang chờ anh về nhà sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...