"Chúng ta cứ tuân theo pháp luật như thế, Lãnh Phong vĩnh viễn cũng không có khả năng quy án!"
"Kiên nhẫn chút!" Trương Sir đi tới, vỗ vai hắn trấn an nói: "Nóng ruột ăn không được đậu hũ nóng, cách nghĩ này nói trước mặt tôi thì được, nếu như bị cấp trên biết nhất định cho rằng cậu ngay cả phẩm đức nghề nghiệp cơ bản thường ngày cũng quên, cậu ấy…!"
"Tôi không cảm thấy cách nghĩ của tôi có vấn đề gì!" Đỗ Vân Phi vẫn lạnh lùng kiên nghị nói như cũ, gặp phải chuyện của Lâm Tử Hàn, lý trí của hắn biến mất hoàn toàn. Rõ ràng cũng biết Lãnh Phong nghiệp chướng nặng nề, hết lần này tới lần khác hô hào phải tuân theo pháp luật, chính là không xử lý anh. Hắn hiện tại thực sự phải hoài nghi, văn minh chấp pháp có đúng là có nhiều mặt hạn chế hay không!
"Cậu còn dám nói chuyện này với tôi nữa, tôi lập tức xin điều cậu ra khỏi tổ trọng án!" Trương Sir lạnh giọng uy hiếp.
Đỗ Vân Phi cười nhạt: "Không nên lấy chuyện "Điều tôi ra khỏi tổ trọng án" uy hiếp tôi, làm như vậy quá hèn hạ" Bởi vì hắn muốn theo cách của mình, hắn không muốn rời khỏi tổ trọng án, hắn muốn tận tay bắt Lãnh Phong về quy án! Tận mắt nhìn anh chịu trừng phạt!
"Người trẻ tuổi, thời gian làm việc không nên xử trí theo cảm tính, như vậy chỉ biết hại chính cậu" Trương Sir thở dài nói: "Tan ca thôi, về nhà nghĩ lại hành vi của mình, quá thất thường!"
Đỗ Vân Phi căm giận ra khỏi cục cảnh sát, đi đến hướng bãi đỗ xe, Duẫn Ngọc Hân đợi nửa tiếng trước cục cảnh sát, vội đi tới, ngăn đường đi của hắn: "Cảnh sát Đỗ, phiền phức anh chờ một chút"
Đỗ Vân Phi sửng sốt, đánh giá mỹ nhân trước mắt này, cảm thấy có chút nhìn quen mắt, rồi lại nghĩ không ra đã gặp nhau ở nơi nào.
Duẫn Ngọc Hân mỉm cười, vội hỏi: "Xin chào, tôi họ Duẫn, là bạn của Tử Hàn"
Bạn của Tử Hàn? Nghe được hai chữ "Tử Hàn", Đỗ Vân Phi quan sát cô ta lần thứ hai, nghi hoặc nói: "Cô Duẫn, xin hỏi cô có chuyện gì không?"
"Thật ra… Tôi muốn hỏi thăm tung tích của Lâm Tử Hàn, tôi tìm cô ấy có chút việc" Duẫn Ngọc Hân nói dối, cô ta nhớ lúc trước Lâm Tử Hàn thiếu chút nữa gả cho Đỗ Vân Phi, Đỗ Vân Phi yêu cô như vậy, hẳn là sẽ biết tung tích của cô thôi? Đã biết tung tích của Lâm Tử Hàn, thì có thể tìm tới Tiêu Ký Phàm.
Thì ra là hỏi thăm tung tích của Lâm Tử Hàn, Đỗ Vân Phi cười khổ một tiếng, nói: "Thật xin lỗi, tôi không biết cô ấy đang ở đâu" Lâm Tử Hàn đã triệt để quên hắn, không hề liên hệ với hắn!
Vẻ mặt hoàn toàn thất vọng nhiễm lên mặt cười của Duẫn Ngọc Hân, khổ sở mở miệng: "Anh không phải rất yêu cô ấy sao? Làm sao có thể không biết chứ?"
"Cô ấy sớm đã rời khỏi tôi, đi vào sự ôm ấp của Lãnh Phong" Lại là một tiếng cười khổ tràn ra từ trong miệng Đỗ Vân Phi, lời nói nghe như bình thản, lại làm cho Duẫn Ngọc Hân chấn động trong lòng. Lâm Tử Hàn đi vào sự ôm ấp của Lãnh Phong? Cô ta không phải từ trước đến nay luôn ở cùng một chỗ với Tiêu Ký Phàm sao? Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Lẽ nào Lâm Tử Hàn còn dám chơi kiểu tay ba?
"Chính là người đàn ông cướp dâu kia à?" Duẫn Ngọc Hân dè dặt hỏi thăm, trong lòng bị sự khiếp sợ buộc chặt. Cô ta nhớ rõ lúc trước Lâm Tử Hàn là bị cướp hôn, cụ thể chuyện gì xảy ra cô ta tuyệt đối không biết, chỉ nghe nói là bị cướp!
Theo cái gật đầu của Đỗ Vân Phi, thân thể cô ta bất ổn lùi về phía sau một bước, giương miệng muốn nói nhưng một câu cũng không nói được.
Đỗ Vân Phi cũng không bởi vì biểu tình khoa trương của cô ta mà hoài nghi cái gì, chỉ chú ý đến bi thương của mình, nói: "Nếu như cô tìm được cô ấy, hy vọng cô có thể khuyên nhủ cô ấy, rời xa Lãnh Phong, bởi vì một ngày nào đó Lãnh Phong sẽ rơi vào lưới pháp luật!"
Nói xong, lướt qua Y Ngọc Hân, mở cửa lên xe, xe chạy ra ngoài tại thời gian Duẫn Ngọc Hân còn chưa phục hồi tinh thần lại.
Duẫn Ngọc Hân chưa kịp phản ứng, muốn hỏi chút gì đó, xe đã không thấy hình bóng.
———————
Lâm Tử Hàn một bên nghe sát tiếng đọc sách lanh lảnh truyền đến từ nhà bên, một bên lau chùi quả táo, tâm tình tốt rất nhiều.
Tiếng chuông tan học vang lên, tiếng đọc sách thanh bị những tiếng cười đùa ầm ĩ thay thế, còn có tiếng cười của trẻ con!
Tiêu Ký Phàm ở bên ngoài "Chơi bời lêu lổng" chạy về nhà, vừa vào cửa liền thấy trước mặt Lâm Tử Hàn là một xe đầy táo, thiếu chút nữa không té ngã xuống đất. Cả kinh nói: "Cưng à, em không phải là thực sự muốn đi bày hàng bán hoa quả chứ?"
"Thật nhiều quả táo!" Tiểu Thư Tuyết hưng phấn chạy nhanh tới, tóm lấy một quả cho vào trong miệng. Tiêu Ký Phàm vội lấy xuống, giả vờ giận nói: "Không phải đã nói quả táo chưa rửa thì không được ăn sao"
"Ưm" Tiểu Thư Tuyết rầu rĩ đáp lại.
Lâm Tử Hàn cười hì hì nói: "Em giống như đang nói đùa hay sao? Không cho phép coi thường em nha, đó cũng là một phần sự nghiệp nhé"
"Thật là một đứa trẻ ngoan" Khi lời nói của bà thím cho thuê nhà phát ra lần thứ hai, có chút mồm miệng không rõ ràng lắm nói: "Nếu như cháu của bà có hiểu chuyện phân nửa như cháu thì tốt rồi"
"Bà à, cháu trai bà sẽ hiểu chuyện" Lâm Tử Hàn cười an ủi vô số lần, đẩy xe ra ngoài cổng. Bạn đang đọc truyện được tại
Tiêu Ký Phàm vội kéo tay cô, khẽ cười nói: "Hãy để anh đi thôi" Để người phụ nữ của anh ra bày hàng bán táo, đè nén chính là sự không đành lòng và lo lắng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...