Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài


Thu dọn xong nhà cửa, Lâm Tử Hàn nằm úp sấp trên giường, cầm giấy bút tính toán cái gì. Sau khi tính toán xong mới quay đầu lại, nói với Tiêu Ký Phàm ngồi ở một bên thao tác trên laptop máy: "Ký Phàm, nhiều ngày phóng khoáng như vậy, chúng ta có nên tìm việc làm hay không?"

"Em muốn làm việc gì?" Tiêu Ký Phàm mỉm cười khép laptop lại, nằm bên người cô, ôm hôn cô.

"Em đang nói nghiêm chỉnh với anh mà" Tay Lâm Tử Hàn để trước ngực anh, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêng đi, tránh khỏi môi đỏ mọng khêu gợi của anh.

"Có lời gì muốn nói, anh nghe" Tay Tiêu Ký Phàm kéo tay nhỏ bé tại trước ngực anh ra, không cho cô cự tuyệt, nụ hôn nóng bỏng rơi xuống cổ cô.

"Chúng ta cũng không thể tiếp tục miệng ăn núi lở như thế, nên tìm một ít việc để làm nhé?"

"Uhm…"

Những nụ hôn tê dại khiến Lâm Tử Hàn run rẩy, cô cực lực nhịn xuống không để cho anh mê hoặc, giương giọng quát: "Anh rốt cuộc có nghe em nói hay không!"


"Anh đang nghe nha" Tiêu Ký Phàm ngẩng đầu nhìn cô nói, trên thực tế, anh mới không phải như cô tưởng tượng, suốt ngày chơi bời lêu lổng. Công ty lớn như vậy, cũng không thể nói bỏ là bỏ được, còn có chút chuyện ma quỷ ở hắc đạo, tùy tiện chọn ra một chút cũng không thể khiến anh nhàn rỗi.

Chưa nói rõ với Lâm Tử Hàn, là bởi vì không muốn cô lo lắng cho anh, nếu cô thích trải qua loại cuộc sống bình bình đạm đạm này, anh sẽ giả bộ theo cô, chỉ cần cô hài lòng là tốt rồi.

Chờ sau khi anh đối phó tốt những chuyện kia, có thể bảo đảm một nhà ba người đều an toàn, anh sẽ mang cô trở về Tiêu gia.

"Vậy anh sao lại không trả lời vấn đề của em?" Cô đẩy bàn tay đang làm chuyện xấu của anh ra lần thứ hai.

"Hử, em vừa nói cái gì? Tìm việc làm đúng không? Anh sẽ đi tìm"

"Không bằng chúng ta mở một sạp bán vật phẩm trang sức. Trang sức đôi lứa!" Lâm Tử Hàn cười ha hả, vẻ mặt ước mơ, ngẫm lại cảm thấy có chút không thích hợp: "Nếu không thì sạp bán hoa quả? Chúng ta có thể vừa ăn vừa bán!" Ha ha, cô thích nhất là nước ăn quả. = ="

"Không được" Tiêu Ký Phàm miễn cưỡng nở nụ cười, không được tự nhiên mà cười lên, cho người ta biết anh đường đường là lãnh đạo của tập đoàn Tiêu thị bán hoa quả ở một thị trấn nhỏ xa xôi, ngày thứ hai nhất định sẽ lên trang nhất.

"Vì sao không được?" Lâm Tử Hàn mất hứng mà quan sát anh. :

"Sax…"

Lâm Tử Hàn quan sát vẻ mặt đẹp trai xấu hổ của anh, cười một tiếng: "Được rồi, em đi là được, dù sao người biết em trên thế giới này cũng không có mấy" Muốn anh đi bày hàng, thật sự là có chút làm khó anh, tuy rằng anh hành sự tương đối tốt, nhưng ngẫu nhiên các tạp chí bắt được, bị người ta nhận ra xác thực không tốt lắm.

Tiêu Ký Phàm cười ha ha, hôn miệng cười của cô: "Thật vậy chăng? Anh đây thì sẽ chờ em nuôi anh"


Lâm Tử Hàn tự tin gật đầu: "Đương nhiên là thực sự" Nhiệm vụ rất vinh quang, cô rất cam tâm tình nguyện, nhận ra anh suốt ngày mắng cô ngu ngốc, cô nhất định phải thoát khỏi danh hiệu không quá nho nhã này!

Tiếng đọc sách lanh lảnh ngoài cửa sổ bay vào trong phòng, một tiếng thanh thúy dễ nghe, Lâm Tử Hàn cười tủm tỉm nói: "Chúng ta không phải nên đưa Thư Tuyết tới trường học rồi sao, dù sao trường học cũng ngay bên cạnh"

"Em nhẫn tâm sao?" Tiêu Ký Phàm cười nói: "Con mới hai tuổi, có phải là quá sớm hay không"

"Có cái gì không đành lòng" Lâm Tử Hàn không đồng tình: "Tránh cho nó suốt ngày quấn quít lấy anh không tha" Ỷ vào Tiêu Ký Phàm nuông chiều, suốt ngày giống một tiểu công chúa, mang theo các loại yêu cầu quá mức, Tiêu Ký Phàm hết lần này tới lần khác đều bởi vì không đành lòng phật ý của nó.

"Hay là chờ sang năm đi" Tiêu Ký Phàm nói, sang năm anh sẽ đưa con bé đến trường học tốt nhất. Sang năm, hy vọng sang năm tất cả mọi chuyện cũng có thể trần ai lạc định! [nghĩa đen là lắng đọng bụi trần, nghĩa bóng là mọi chuyện đều giải quyết tốt, yên ổn]

**************

Trong phòng làm việc cục cảnh sát nào đó, "Phịch" một tiếng, là tiếng tài liệu rơi xuống bàn làm việc. Trương Sir giận dữ trừng mắt nhìn Đỗ Vân Phi, dùng giọng điệu nghiêm khắc nói: "Nếu như cậu lại quá khích như thế nữa, tôi lập tức cho cậu về nhà nghỉ ngơi hai tháng!"

Đỗ Vân Phi lạnh lùng trừng mắt quan sát anh ta, hoàn toàn không để vào mắt sự tức giận của anh ta, lạnh lùng kiên định nói: "Anh sao lại buông lỏng cho Lãnh Phong tiêu dao ở bên ngoài, sẽ chỉ làm hắn làm ra càng nhiều chuyện táng tận lương tâm, vì suy nghĩ cho dân chúng, chúng ta phải mau chóng đuổi bắt quy án hắn!"


Lần trước lợi dụng một tay của hắc đạo diệt trừ Lãnh Phong, cục tức trong lòng Đỗ Vân Phi làm thế nào cũng không lắng xuống được, hắn thề nhất định phải diệt trừ anh, thì nhất định sẽ làm được!

Trương Sir tức giận đập bàn, cả giận nói: "Thế kỷ hai mươi mốt coi trọng văn minh chấp pháp, không có chứng cứ chúng ta có thể bắt người loạn sao?!"

"Vụ án này kéo dài nhiều năm như vậy, vẫn không có chứng cứ, để cho dân chúng biết chúng ta tra xét vụ án của một người nhiều năm như vậy mà không có kết quả, bọn họ sẽ nghĩ như thế nào?" Đỗ Vân Phi đề cao âm lượng phản bác.

"Chúng ta đây cũng không thể bởi vì muốn làm theo dân chúng mà tùy tiện bắt người!"

"Biết người này là Lãnh Phong, cũng biết hắn phạm phải tội lớn ngập trời, chúng ta tại sao có thể buông lỏng cho hắn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật?!"

Trương Sir chán nản mà vỗ vỗ trán, cảm giác mình sắp bị tức đến hôn mê, nỗ lực hạ giọng nói: "Tôi biết cậu có tinh thần trách nhiệm, vội vã muốn thay dân chúng trừ hại, nhưng mà tôi đã nói rồi!! Bắt người phải theo pháp luật, điểm này cậu hiểu rất rõ ràng, vì sao nhất định phải để tôi lặp lại nhiều lần chứ?"



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui