"Đừng quản chuyện ngủ, ăn trước một chút đã" Tiêu Ký Phàm kéo cô ngồi xuống trước bàn, đặt hộp thức ăn lên trước mặt cô, cưng chiều nói: "Sắp sáng rồi, nên ân một chút gì đi"
"Nhưng giường của em…" Cô vẫn còn tâm tâm niệm niệm vấn đề lớn, chính là chiếc giường gỗ được lưu lại từ thời Khang Hi kia , ngủ chính là một vấn đề lớn nha.
Tiêu Ký Phàm một tay ấn cô ngồi lên trên ghế, trấn an nói: "Chuyện chiếc giường anh sẽ xử lý, em ăn cơm trước đi" Để cho cô có thể an tâm ăn cơm, anh đứng dậy tìm đồ để sửa giường.
Lâm Tử Hàn lúc này mới an quyết tâm dùng cơm, nhìn Tiêu Ký Phàm nửa quỳ trên mặt đất bận đến đầu đầy mồ hôi, ý cười lan ra mắt cô, có chút buồn cười. Lãnh đạo một tập đoàn lại bị cô nháo đến nơi này làm cu li, bị người ta biết nhất định phải cười đến rụng răng.
Cô lấy một tờ giấy ăn, nhét vào trong tay Tiểu Thư Tuyết nói : "Lau mồ hôi cho ba ba đi"
Tiểu Thư Tuyết gật đầu, duỗi tay nhỏ bé thay Tiêu Ký Phàm lau mồ hôi trên mặt, còn không quên nói nịnh nọt: "Ba ba Tiêu, ba thật là lợi hại nha"
"Câm miệng!" Lâm Tử Hàn quát khẽ, khi chạm phải ánh mắt kinh ngạc của Tiêu Ký Phàm thì cười hắc hắc nói: "Anh đừng bị những lời nói bậy mê hoặc người khác của nó mị hoặc nha, lúc nó khen anh thì nhất định là đang cân nhắc nên đòi hỏi anh thế nào"
"Mẹ là người xấu!" Mưu kế nhỏ bị vạch trần, Tiểu Thư Tuyết bất mãn lẩm bẩm.
"Con mới là người xấu nha!" Lâm Tử Hàn tức giận nói: "Nói đều nói bất chính, cả ngày còn cố lừa gạt để cho mình được đi chơi, chúng ta hiện tại là người nghèo, sau này không có tiền cho con chơi biết không?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thư Tuyết xụ xuống, lập tức hiếu kỳ hỏi thăm: "Ba ba, dì Văn Khiết nói mẹ nhất định nghèo đó cả đời, vì sao nha?"
"Bởi vì mẹ con chỉ có số mệnh này thôi" Tiêu Ký Phàm bận việc, tùy ý đáp.
*****~~~~******
Biệt thự Tiêu gia, Duẫn Ngọc Hân thương tâm đến chết tê liệt ngồi dưới đất, Tiêu Ký Phàm đi hai ngày, vẫn chưa trở về, anh thực sự đi…
Cô ta yêu anh như vậy, yêu nhiều năm như vậy, kết quả là cái gì cũng không có được, làm sao cô ta có thể không hận mẹ con Lâm Tử Hàn?
"Ngọc Hân, về nhà ngủ sớm một chút đi" Tiêu phu nhân chỉ biết thở dài, kéo cô ta ngồi xuống ghế sofa, nhìn cô ta mỗi ngày kiên trì đứng ở Tiêu gia chờ Tiêu Ký Phàm trở về, bà cũng được một xấp tuổi cũng có phần cảm động. - .
"Bác gái, bác tìm Ký Phàm trở về có được không?" Duẫn Ngọc Hân cầm tay Tiêu phu nhân rơi lệ cầu xin, muốn Tiêu Ký Phàm về nhà, người duy nhất có thể cầu xin chính là Tiêu phu nhân, đáng tiếc…
Tiêu phu nhân lại thở dài một tiếng, nói: "Ký Phàm nó bây giờ triệt triệt để để bị người đàn bà kia mê hoặc, bác cũng không có cách nào gọi nó về được"
"Bác gái, cháu xin bác" Duẫn Ngọc Hân quỳ gối xuống đất, nước mắt chảy từng giọt từng giọt, như những viên trân châu rơi xuống mặt đất.
Tiêu phu nhân bị hành vi của cô ta dọa cho sợ hãi, vội nâng dậy cô ta dậy, vội vàng nói: "Ngọc Hân, cháu làm gì đây chứ? Bác cũng muốn Ký Phàm và Thư Tuyết ở lại nhà nha, nhưng mà bác không ngăn nó được!"
"Bác đi tìm anh ấy về đi mà. . . ."
"Ký Phàm bây giờ ngay cả công ty cũng không đến, bác biết tìm nó ở đâu?" Tiêu phu nhân bực bội nói, hai ngày này bà vẫn đến công ty, không nghĩ tới chính là Tiêu Ký Phàm đã lui về sau sân khấu. Trợ lý tổng tài còn nói cho bà sau này không cần đến, nói Tiêu Ký Phàm sẽ không xuất hiện ở công ty.
Đứa con ngoan của bà! Khi tuyệt tình so với ma quỷ còn tuyệt tình hơn, vì đàn bà, ngay cả mẹ đẻ như bà cũng không cần, hơn nữa còn đi thẳng thừng như thế.
Duẫn Ngọc Hân lau nước mắt trên mặt, kiên quyết mở miệng nói: "Mặc kệ anh ấy ở nơi nào, cháu đều phải tìm anh ấy trở về!"
Tiêu phu nhân nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn nhiễm sát khí nồng đậm của cô ta, biết vậy nên bắt đầu sởn tóc gáy, trách không được Lâm Tử Hàn sợ nó, khi nó sinh ra ý ác độc, biểu tình xuất hiện trên mặt đủ để hù chết người!
Tiêu phu nhân ho nhẹ một tiếng, nói: "Tìm được rồi nói cho bác biết, dù phải tranh cướp, bác cũng phải đưa Tiểu Thư Tuyết về"
Duẫn Ngọc Hân nghe thấy, tức giận đến rống to hơn: "Bác gái! Bác sao cũng thích con nhóc kia? Con nhóc đó căn bản là có vấn đề! Nó không có khả năng là con của Ký Phàm!"
Cô ta sắp điên rồi, rõ ràng tận mắt nhìn thấy giám định ruột thịt, còn không muốn tin tưởng, tình nguyện lừa mình dối người mà tin tưởng đứa nhỏ kia là có vấn đề, cái kia bác sĩ có vấn đề! Nói chung nhất định không muốn tin đó là con Tiêu Ký Phàm! Qua nhiều năm như vậy, Tiêu Ký Phàm đối xử tốt với cô ta như vậy, nuông chiều cô ta như vậy, làm sao có thể làm ra chuyện có lỗi với cô ta chứ?
"Ngọc Hân!" Tiêu phu nhân trừng mắt tức giận quát một tiếng: "Bác nói rồi, cháu có thể giết chết Lâm Tử Hàn, giành lại Ký Phàm, nhưng không cho phép có thành kiến với Thư Tuyết, không cho phép làm ra chuyện thương tổn nó!"
Duẫn Ngọc Hân tự biết phạm vào giới hạn, vội ủ rũ, cúi đầu: "Xin lỗi bác gái, cháu sẽ không làm thương tổn Thư Tuyết, cháu thề!" Dù sao Tiêu phu nhân là mẹ đẻ củaTiêu Ký Phàm, một người duy nhất trên thế giới này có thể giúp cô ta giành được Tiêu Ký Phàm, cô ta không thể đắc tội!
"Ngay cả ý nghĩ cũng không cho phép cháu có!" Tiêu phu nhân giận dữ bổ sung một câu, đứa nhỏ là con của Tiêu gia, là cháu gái của bà, bà tuyệt đối không để cho Duẫn Ngọc Hân gây thương tổn nó!
"Cháu biết, cháu sẽ không có ý nghĩ đó!"
"Được rồi, cháu đi về nghỉ ngơi đi, đừng biến mình thành bà cô già điên loạn, như vậy sẽ chỉ làm Ký Phàm phản cảm" Tiêu phu nhân quan sát cả người lộn xộn của cô ta, dân chơi như cô ta, lại biến mình thành như vậy! Bà lắc đầu, xoay người đi lên lầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...