"Em sao lại cảm giác anh một chút cũng không yêu mẹ mình?" Lâm Tử Hàn nghi hoặc quan sát anh, những người đàn ông gặp phải loại tình huống này, đều sẽ quát vợ mình đi lấy lòng trưởng bối, cho họ vui lòng.
Tiêu Ký Phàm vuốt tóc cô, không trả lời cô, chuyện của anh và Tiêu phu nhân ngày xưa, không phải tất cả mọi người có thể hiểu được!
"Cũng bởi vì bà lúc trước trộm Ngôi sao thiên thần của anh còn đánh bạc thua, cho nên anh hận bà có đúng không?" Lâm Tử Hàn tiếp tục hỏi.
Tiêu Ký Phàm lắc đầu hung hăng mở miệng nói: "Bà ta không phải là người vợ có đủ tư cách, người mẹ có đủ tư cách, phụ nữ có đủ tư cách"
"Có ý gì?"
"Cho tới bây giờ, bà ta đều có quan hệ không minh bạch với Duẫn lão đầu nhà họ Duẫn bên cạnh có, người mẹ như vậy, em bảo anh làm sao để tôn kính được cơ chứ?"
Họ Duẫn bên cạnh? Lâm Tử Hàn vô ý thức mà buột miệng nói: "Ba của Duẫn Ngọc Hân"
Tiêu Ký Phàm gật đầu, cười lạnh một tiếng: "Không đơn giản là Duẫn gia, bà ta còn có quan hệ không minh bạch với thật nhiều người, anh thậm chí đến bây giờ đều còn không biết trên người mình rốt cuộc là chảy dòng máu của ai"
"Anh không phải Tiêu gia…" Lâm Tử Hàn kinh ngạc quan sát anh, dè dặt hỏi thăm.
"Không phải" Tiêu Ký Phàm thống khổ nhắm mắt lại, mỗi khi hồi tưởng lại chuyện hoang đường này, anh đều vừa tức vừa hận, cũng cho tới bây giờ cũng không dám nhắc tới thân thế sỉ nhục này. Truyện Tiên Hiệp -
Anh gắt gao mà ôm lấy Lâm Tử Hàn, lần đầu tiên mở rộng nói rõ nội tâm của mình với người khác, yếu ớt nói ra: "Anh vĩnh viễn đều nhớ kỹ năm bảy tuổi ấy, biểu tình đau đớn của ba anh sau khi nhận được kết quả giám định, vĩnh viễn đều nhớ kỹ tình cảnh ông ấy nhảy từ trên tầng thượng của bệnh viện, cả người đều là máu" Một màn nhìn thấy mà giật mình kia, cắm rễ khắc sâu trong đầu anh, ký ức qua hơn hai mươi năm cũng không vơi đi chút nào.
Bị người mình yêu nhất phản bội, đứa con trai bảy tuổi mình thương yêu nhất không phải con mình, loại cảm giác này, nhất định so với chết còn khó chịu hơn!
Mà mẹ của anh, lại không biết liêm sỉ mà coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, vẫn như cũ trải qua cuộc sống phong lưu của mình. Khi ổn định ngồi ở ngai vàng Tiêu Phu nhân, lại có thể đem dã nam ở bên ngoài vào Tiêu gia.
Tiêu gia chỉ vì bà ta mà tuyệt hậu, sản nghiệp khổng lồ cũng thiếu chút nữa bị bà ta cùng nhân tình của mình hại cho tàn bại, để cứu lại Tiêu thị. Tiêu Ký Phàm làm sát thủ chịu rất nhiều khổ sở học gây dựng doanh nghiệp, cuối cùng năm anh hai mươi tuổi đoạt lại Tiêu thị từ trong tay gã đàn ông kia, cũng đưa lão ta đuổi ra khỏi đại viện Tiêu gia.
Nếu như lúc trước không phải Tiêu phu nhân đau khổ cầu xin, nếu như không phải nể bà ta là mẹ đẻ của mình, sớm cũng đã đuổi bà ta ra khỏi Tiêu gia.
Lâm Tử Hàn bị anh ôm đến khó có thể hô hấp, bàn tay của Tiêu Ký Phàm phủ trên vai cô cũng không biết lúc nào nắm thành quyền, làm chỗ vai của cô bị đau nhức.
"Ký Phàm, chỉ cần anh coi mình là người của Tiêu gia là được" Cô dịu dàng an ủi, vốn dĩ cho là mình thân thế đủ ly kỳ, nghĩ không ra anh so với chính mình càng ly kỳ hơn.
"Ngày ông nội mất, vẫn cho rằng anh là cốt nhục Tiêu gia, không chút do dự giao Ngôi sao thiên thần cho anh" Tiêu Ký Phàm thở sâu, cay đắng nói: "Tử Hàn, tha thứ cho anh không thể buông tha cho Ngôi sao thiên thần" Anh không thể phụ một mảnh tâm ý của ông nội, anh phải tìm ra Ngôi sao thiên thần!
"Em tha thứ cho anh" Lâm Tử Hàn thoát khỏi ngực anh, dùng đầu ngón tay vuốt ve đẹp trai vẻ mặt tràn đầy đau khổ của anh, động lòng mà mở miệng nói: "Mặc kệ anh làm cái gì, em đều ủng hộ anh, chỉ cần anh có thể sống vui vẻ!"
"Anh sẽ" Tiêu Ký Phàm với lên tay ngọc của cô, đặt ở bên miệng hôn, anh có quá nhiều chuyện chưa hoàn thành, làm sao có thể sống không vui vẻ?
"Thời gian người ta sống, không phải sống vì quá khứ, Ký Phàm, anh không nên nghĩ về quá khứ"
Tiêu Ký Phàm gật đầu, tâm tình kích động thoáng ổn định chút, thâm tình nói: "Từ khi có em và Thư Tuyết, anh mới cảm giác được cuộc sống không phải là trống rỗng, sinh mệnh chẳng phải rẻ tiền"
"Cám ơn anh" Lâm Tử Hàn ôm cổ anh, vui vẻ nói, có thể trở thành một phần sinh mệnh của anh thật tốt rồi! Kiếp này, cô đều nguyện ý đi theo anh, cho đến chết già!
~~~~~~~~~~
Buổi sáng, ánh mắt trời xuyên qua song cửa, chiếu vào giường lớn tại phòng ngủ, Lâm Tử Hàn yếu ớt tỉnh giấc, phát hiện Tiêu Ký Phàm không biết khi nào đã rời giường.
Đánh giá phòng ngủ xa lạ này, không có Tiêu Ký Phàm bên cạnh cô. Tâm lý đột nhiên có chút luống cuống, ở đây không giống biệt thự cạnh biển, có thể tùy ý cô làm ầm ĩ.
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Lâm Tử Hàn kéo chăn che thân thể xích lõa, kinh hoảng nhìn chằm chằm Tiêu phu nhân đứng ở cửa vẻ mặt nghiêm túc.
Tuy rằng rất sợ bà ta, vẫn còn nhịn không được đem sự bất mãn của mình biểu hiện ra ngoài, nói: "Tiêu phu nhân, xin bác lần sau đi vào trước tiên phải gõ cửa" Khi nói, kéo chăn trên người, tận lực che khuất mỗi một chỗ trên thân thể mình.
"Chê cười, tôi đi vào phòng con trai mình cho tới bây giờ cũng không cần gõ cửa" Tiêu phu nhân rất bất mãn sự vô lễ của cô oán giận, ỷ vào Tiêu Ký Phàm nuông chiều mình, có thể nói như vậy với bà sao?
"Nhưng mà anh ấy bây giờ không sống một mình" Lâm Tử Hàn nhắc nhở nói, nếu như bà tới sớm một chút, không phải vừa vặn chạm phải cô và Tiêu Ký Phàm xích lõa sao? Lễ nghi cơ bản nhất này, người bình thường đều nên biết đến không phải sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...