Lãnh Phong bị cô giày vò qua giày vò lại như thế, sớm đã tỉnh lại, chỉ là không vạch trần cô mà thôi, tiếp tục giả ngủ!
Sau một hồi, Lâm Tử Hàn thực sự buồn chán đến cực độ, nhìn liếc mắt Lãnh Phong hoàn toàn không có ý muốn rời giường, lại lần nữa bò lên người anh, anh dùng lực mạnh cắn đầu vai anh một cái.
Lãnh Phong không nghĩ tới cô sẽ dùng đến chiêu này, kêu lên một tiếng đau đớn, chán nản mà xoay người đặt cô ở dưới thân, cả giận nói: "Em cầm tinh con chó sao?"
"Em…" Lâm Tử Hàn bị anh dọa cho càng hoảng sợ, huy động chân tay giãy dụa, nhìn hai hàng dấu răng phấn hồng trước mắt kia, đột nhiên cảm thấy rất có cảm giác thành tựu, vui cười nói: "Em đang vẽ hoa mai"
"Vậy sao? Anh muốn vẽ hoa mẫu đơn" Lãnh Phong khẽ cười một tiếng, làm bộ muốn cắn xuống bờ vai cô. Lâm Tử Hàn luống cuống, gia tăng lực đạo giãy dụa thân thể bị anh đặt ở dưới thân, hét lên: "Phong ca! Anh nhẫn tâm lại vẽ trên người em sao? Bờ vai nhỏ trắng nõn của người ta…"
Cắn biến thành hôn rơi xuống vai cô, anh đương nhiên không muốn! Tuy rằng cô rất không biết xấu hổ, nhưng đúng là bờ vai nhỏ trắng nõn không có sai, anh phải cố mà quý trọng mới đúng.
"Anh làm gì? Lại muốn…"
"Không muốn, bởi vì anh còn muốn chừa chút khí lực đi dạo phố" Ngón tay Lãnh Phong luồn vào chăn chạm lên eo nhỏ của cô, anh sợ bản thân khắc chế không được lại ăn cô sạch sẽ, bởi vì anh còn muốn chừa chút khí lực ra ngoài chơi.
"Anh lại muốn mang Tiểu Thư Tuyết đi nơi nào?" Vẻ mặt Lâm Tử Hàn ước ao nhìn anh, nghĩ thầm Tiểu Thư Tuyết từ sau khi theo anh, trải qua tất cả đều là cuộc sống thần tiên! Đương nhiên, cô là nhân vật nhỏ cũng được thơm lây.
"Hôm nay không mang theo nó đi" Ngoài ý muốn, Lãnh Phong lại còn nói ra như vậy, Lâm Tử Hàn kinh ngạc quan sát anh, không mang theo Tiểu Thư Tuyết đi? Đây cũng không giống tác phong của anh!
Lãnh Phong không đáp lại kinh ngạc của cô, đứng dậy ưu nhã mặc quần áo, đích xác, ngoại trừ ban đêm, bọn họ thật lâu không hưởng thụ qua thế giới hai người, bởi vì quá yêu Tiểu Thư Tuyết, trong khoảng thời gian này chỉ lo dụ dỗ cho Tiểu Thư Tuyết hài lòng, cơ hồ gạt cô sang một bên. Tối hôm qua, cô ghen tỵ, anh có thể lý giải.
Để bồi thường cô, quyết định ngày hôm nay chỉ mang cô đi ra ngoài, kỳ thực trong lòng anh cũng rất muốn đến nơi chỉ thuộc về thế giới hai người, hiện tại đã biết cô trộm tư liệu đúng là bị Đỗ Vân Phi lừa dối, oán hận trước đó với cô hầu như tiêu tan thành mây khói!
Tuy rằng thân thế của cô còn là một điều bí ẩn, nhưng anh sẽ đợi được cô cho rằng có thể nói cho anh biết!
~~~~~~~~~~~~~~
"Phong ca, anh thực sự chỉ là đơn giản cùng em đi dạo phố như vậy sao?" Trên xe, Lâm Tử Hàn dè dặt nhìn Lãnh Phong ở chỗ ngồi lái xe hỏi. Ngày hôm nay biểu hiện của anh thực sự quá làm cho cô bất ngờ, con người làm sao có thể trong một đêm tu thân dưỡng tính chứ!
Lãnh Phong nhanh chóng liếc cô một cái, cười nhạo nói: "Em cho rằng anh sẽ có ý đồ gì?"
"Em… Không phải ý này" Lâm Tử Hàn ha ha cười lên, lập tức nói: "Em chỉ là có chút không thể tin được, anh lại có thể có thời gian rảnh đi cùng em"
"Hóa ra trong lòng em, trong mắt em, anh là người bạc tình như vậy" Lãnh Phong nhìn phía ánh mắt của cô mang theo một chút áy náy, anh vẫn đều rất muốn biết vị trí của mình trong cảm nhận của cô, xem ra, tuyệt đối sẽ không là lý tưởng.
"Không quan hệ, bạc tình dù sao so với lạm tình tốt hơn, em miễn cưỡng có thể tiếp thu" Được rồi, anh lạm tình hay không cô làm sao biết! Trên thế giới mỹ nữ rất nhiều, ai biết anh có cùng một đường với ai hay không!
Loại chuyện này cô lại không có khả năng tự mình hỏi anh, bởi vì toàn bộ đàn ông trên thế giới đều sẽ trả lời: Đương nhiên không có! Cho nên, cô cũng không cần phải hỏi lại.
Xe dừng ở trước sân rộng của một tòa nhà mua sắm xa hoa ở khu phố sầm uất, Lâm Tử Hàn đánh giá sân rộng rãi của khu bách hóa được trang bị siêu cấp xa hoa, đôi mi thanh tú nhẹ nhíu lại, chậm chạp không xuống xe.
"Làm sao vậy?" Lãnh Phong thay cô tháo dây an toàn, không giải thích được nhìn cô.
"Tới nơi này làm cái gì?" Lâm Tử Hàn nhìn anh hỏi.
"Không phải em nói đã lâu không mua sắm sao?" Vừa rồi anh hỏi cô muốn đi nơi nào, chính cô nói, không thể nhanh như vậy đã quên chứ?
"Nơi này thứ gì cũng đều đắt tiền muốn chết, chúng ta hay là đổi lại chỗ khác đi" Nơi này cô đã có ba năm không đặt chân qua, nhưng cô vẫn đang có thể rõ ràng mà nhớ kỹ các thứ bên trong đều là giá trên trời, nhân viên phục vụ trong đó đều là nham hiểm, không có chút tài năng, tốt nhất không nên vào chịu nhục!
"Đều là đồ đẳng cấp quốc tế, đắt một chút là bình thường" Lãnh Phong không đồng ý đẩy cửa xuống xe, cho tới bây giờ anh đối với tiền tài không có khái niệm cũng sẽ không đi quan tâm đến giá cả vật phẩm, miễn là là cần, đắt hơn cũng không có ý nghĩa.
Anh đỗ xe sang bên cạnh, mở cửa xe cười tà với Lâm Tử Hàn đang mè nheo không muốn xuống xe nói: "Em là đang đợi anh ôm xuống xe sao?"
"Không dám!" Trong nháy mắt Lâm Tử Hàn nhảy ra từ trong xe, cô rất rõ ràng không có chuyện gì là Lãnh Phong không dám làm, cho nên, cô cảm thấy bản thân vẫn chớ chọc anh thì tốt hơn.
Lãnh Phong cười nhẹ một tiếng, ôm vai cô đi vào khu mua sắm, tiền sảnh tầng một là khu trang phục nam giới, các loại trang phục đẳng cấp thế giới cái gì cần có đều có, cô phục vụ lộ ra dáng tươi cười chức nghiệp chào hỏi mỗi một vị khách hàng .
"Anh có muốn mua một bộ âu phục hay không?" Lâm Tử Hàn hỏi, tốt nhất là màu phấn hồng [!!!], bởi vì cô đã nhìn chán anh mặc màu đen. Tuy rằng màu đen mặc ở trên người anh rất tuấn tú này, rất thích hợp với anh này, nhưng mà, một người lạnh băng băng như vậy mặc màu đen nhìn thực sự có chút khiến cho người ta rét lạnh. Tại https://truyenfull.vn
"Không cần" Lãnh Phong ngay cả suy nghĩ một giây đồng hồ cũng không có, quần áo của anh vẫn đều là tìm nhà thiết kế có tên tuổi đích thân làm, hơn nữa cho tới bây giờ sẽ không thiếu quần áo mặc.
"Nếu không thì mua cà vạt nhé!" Lâm Tử Hàn cười tủm tỉm kiến nghị, lôi kéo anh đi đến trước gian bán cà vạt, tiện tay cầm lấy một cái màu phấn hồng thử trên cổ áo anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...