Khi nhìn đến Lãnh Phong thì mạnh mẽ vọt tới, ôm cánh tay anh cấp thiết mở miệng: "Phong ca! Xin anh tin tưởng em, em thật không muốn anh chết, cũng không muốn trộm nhẫn!" Anh là thực sự tức giận, không hề để ý cô! Nghĩ vậy, Lâm Tử Hàn đau lòng muốn chết.
Tối hôm qua đến bây giờ, anh cũng không chịu gặp cô, cũng không muốn nghe cô nói một câu giải thích.
Lãnh Phong ngay cả con mắt cũng không có liếc mắt nhìn cô, từ khi vào cửa đến bây giờ, ánh mắt vẫn dừng lại trên người Tiểu Thư Tuyết. Không chút nào không để ý tới nước mắt rơi xuống trên gò má cô, vô tình giật tay cô từ cánh tay của mình ra, nâng bước đi đến giường lớn.
"Chú Lãnh, chú chừng nào thì mới mua cho cháu máy bay lớn đây?" Tiểu Thư Tuyết giơ máy bay loại nhỏ trong tay, lộ ra chiêu bài tươi cười với Lãnh Phong. :
Lãnh Phong nhu hòa cười tươi, nắm tay chụp tới, đem thân thể nhỏ bé của cô bé ôm lấy, ôn nhu nói: "Chúng ta ta sẽ đi ngay bây giờ" Nói xong xoay người đi qua bên người Lâm Tử Hàn, đi qua cửa phòng ngủ.
"Được nha! Chú Lãnh tốt hơn mẹ!" Tiểu Thư Tuyết được tiện nghi, không quên bắt đầu nịnh nọt.
"Phong ca…" Lâm Tử Hàn nghẹn ngào gọi, bất đắc dĩ vừa vội vừa cấp thiết nhìn bóng dáng Lãnh Phong đi ra ngoài.
Đáp lại cô, là giọng nói vẫn ôn nhu như cũ: "Bảo bối, nói cho chú Lãnh, con còn muốn cái gì? Chú Lãnh đều đồng ý với con"
"Cháu muốn thật nhiều thật nhiều chocolate, cháu muốn thật nhiều thật nhiều đá nhiều màu, cháu còn muốn nghe tiếng chuông nước Ý…" Giọng nói càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất tại chỗ rẽ hành lang gấp khúc.
Lâm Tử Hàn lúc này mới kịp phản ứng, cuống quít đuổi theo, đáng tiếc, khi cô đuổi tới cửa chính. Lãnh Phong đã ôm Tiểu Thư Tuyết lên xe, xe nhanh chóng chạy ra khỏi cổng chính!
"Lâm Thư Tuyết! Con trở về! Trở về đi!" Lâm Tử Hàn đuổi theo xe hổn hển mà hô, mắt mở trừng trừng nhìn xe biến mất sau cửa chính, hai đầu gối cô mềm nhũn, thì như thế trực tiếp ngã ngồi xuống đất.
Vì sao cô lại có một loại dự cảm không tốt chứ? Vì sao cô lại có loại dự cảm Tiểu Thư Tuyết sẽ vĩnh viễn cách xa cô?
"A Nghị!" Lâm Tử Hàn khẽ lẩm bẩm một tiếng, đúng, không sai, tìm anh ta biện hộ cho đi, có lẽ Lãnh Phong sẽ nghe lời của anh ta, bỏ qua cho hành vi ngu xuẩn lần này của cô!
Nghĩ tới đây, cô dùng tay xoa qua loa xóa đi nước mắt trên mặt, đứng dậy đi đến hậu viện. A Nghị trong mọi tình huống đều ở hậu viện, nơi đó cũng là chỗ làm việc của anh.
May là, A Nghị cũng không đi khỏi biệt thự, Lâm Tử Hàn lảo đảo chạy ào vào phòng làm việc của anh, gắt gao mà nắm cánh tay anh loạng choạng, cầu xin: "A Nghị, xin anh giúp em cầu xin Lãnh Phong, tư liệu là em trộm, không có liên quan gì tớiTiểu Thư Tuyết! Không nên ôm nó đi! Van xin anh!"
A Nghị nhìn liếc mắt khuôn mặt lê hoa đái vũ của cô, lãnh đạm nói: "Yên tâm đi, anh ấy sẽ không làm gì với Tiểu Thư Tuyết" Cô hiểu lầm Lãnh Phong, Lãnh Phong sao lại làm gì với con gái ruột của mình chứ?
"Nhưng anh ấy ôm con gái của em đi mà…" Lâm Tử Hàn thất thanh khóc rống lên: "Các anh có thể giết em, đánh em, nhưng van xin các anh không nên dùng thủ đoạn tàn nhẫn như thế dằn vặt em…" Muốn cô mất đi Tiểu Thư Tuyết, không bằng giết cô đi, Tiểu Thư Tuyết là trụ cột của cô để những này cô sống qua ngày! Đã không có nó, cô sống còn có ý gì đây?
"Phong ca chỉ là mang nó đi ra ngoài vui đùa một chút, sẽ trở về" A Nghị có chút luống cuống, đời này, anh hận nhất chính là thấy phụ nữ chảy nước mắt!
"Đúng không?" Lâm Tử Hàn khẽ lẩm bẩm, anh thực sự sẽ trở về sao? Đúng! Chẳng qua là mang theo Tiểu Thư Tuyết đi mua máy bay lớn thôi. Cô đang khẩn trương cái gì? Khóc cái gì? Trước Lãnh Phong bình thường đều có mang cô đi ra ngoài chơi mà!
Bọn họ nhất định sẽ trở về! Lâm Tử Hàn tự an ủi mình, thân thể lảo đảo đi ra phòng làm việc của A Nghị. Đi tới cửa chính biệt thự, đôi mắt trông mong mà nhìn chằm chằm kia cánh cửa sắt đóng chặt kia. Chờ mong nó có thể mở ra, sau đó nghe được Tiểu Thư Tuyết vui vẻ gọi cô MẸ!
Thời gian từng chút trôi qua, chỉ tới đêm đã tối, cửa sắt lớn chung quy không có mở ra, ngay cả một sợi lông tơ của Tiểu Thư Tuyết cũng không nhìn thấy.
Lâm Tử Hàn vốn đang hoảng loạn, trong lòng càng thêm luống cuống, Lãnh Phong không chỉ có nhốt cô, còn sai người thu đi tất cả công cụ liên hệ thư từ qua lại ra ngoài.
Cô hiện tại ngay cả tư cách gọi điện thoại cho Lãnh Phong đều bị tước đoạt, đây chính là trừng phạt anh giành cho cô sao? Rất tàn nhẫn…!
———— ^^ ———
Trong sân bay, Tiểu Thư Tuyết hưng phấn chỉ đường trượt máy bay lớn, hét lên: "Chú Lãnh! Chú mau nhìn này! Máy bay thật lớn!"
Cô bé là lần đầu tiên nhìn thấy máy bay lớn như vậy, kích động hoa tay múa chân nói ra. Lãnh Phong ôm cô bé, hôn một cái khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, dụ dỗ nói: "Ngoan, gọi ba ba"
"Ba ba?" Tiểu Thư Tuyết mịt mờ nhìn anh, tuy rằng nó biết qua ba ba không ít, đều là ngay cả họ cũng gọi. Từ ba ba này, đối với nó mà nói quá xa lạ, thế cho nên nó rất khó gọi ra khỏi miệng.
"Ba ba mang con đi ngồi máy bay lớn, đi nghe tiếng chuông nước Ý có được không?" Chỉ cần nó muốn, anh đều sẽ cho nó, anh sẽ dùng hết mọi biện pháp đi bổ sung tình yêu thương hơn hai năm qua anh thiếu nó.
"Cám ơn ba ba" Kẻ phản bội nhỏ bé thoải mái gọi lên. Được chơi, được ăn, muốn nó gọi anh Ngọc hoàng đại đế cũng không có vấn đề gì.
Lãnh Phong thoả mãn khẽ cười một tiếng, ôm cô bé lên máy bay đi Ý.
Trong khoang hạng nhất, Tiểu Thư Tuyết ghé vào bên cửa sổ vẻ mặt kinh ngạc nhìn đám mây tầng tầng lớp lớp ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng lại quay đầu lại hỏi: "Ba ba, đây là chỗ Tôn Ngộ Không thường tới à?"
Lãnh Phong cười nhạt không nói, nhẹ nhấp một ngụm cà phê, Tiểu Thư Tuyết thiên chân khả ái, khiến anh nhớ tới Lâm Tử Hàn phản bội mình.
Nếu đổi lại là người khác, anh sẽ không chút suy nghĩ nào cho cô chết, nhưng mà, Lâm Tử Hàn cũng không phải người khác, là người phụ nữ anh yêu, hơn nữa là mẹ của Tiểu Thư Tuyết.
Dù cho hận cô đến tận xương tủy, anh vẫn không muốn hạ thủ sát hại cô!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...