Đối với Đường Chá, từ trước đến nay cô luôn có một loại tình cảm đặc biệt, phần tình cảm này cũng không hề giảm đi theo thời gian. Đường Chá đã từng bên cô giúp cô vượt qua nhựng năm tháng đau thương khi mất người thân, đã từng dựa vào sự nhớ nhung với Đường Chá mà cô gắng gượng được qua nhiều năm như vậy
Những tưởng rằng Đường Chá quên mình, cô mới có thể lựa chọn Lâm Vũ Mặc, nhưng ở bên Lâm Vũ Mặc cô lại chịu tổn thương rất lớn
Cô yêu Lâm Vũ Mặc là sai lầm sao?
Nếu không tại sao cô không cách nào nắm lấy được hạnh phúc?
Có phải trời cao đang trừng phạt cô vì đã phản bội Đường Chá hay không?
Tâm của mình đã phản bội Đường Chá, sao còn có tư cách đón nhận phần tình yêu trong sáng của anh?
Trong lòng cô tràn đầy do dự
Cô cảm động trước tình yêu say đắm của Đường Chá đối với mình, rồi lại khổ sở khi không cách nào tiếp nhận tình cảm của anh
Lòng của cô đã thay đổi, còn có thể trở lại nữa sao?
Cô và Đường Chá thật sự còn có thể quay trở lại như trước đây sao?
Đường Chá móc từ trong ngực ra một cái khuyên tai bằng ngọc, nhìn Tần Phong say đắm, nói “Phong Nhi, cái khuyên tai ngọc này đã đưa cho em, thì sẽ không có lí do gì để lấy lại. Nó là của em, thì vĩnh viễn là của em. Nào, để anh mang nó cho em
"Đường Chá, đây là tín vật anh muốn tặng cho người vợ tương lai của mình, làm sao em có thể nhận?” Tần Phong nhíu mi, lo lắng nói
Ngọc này đã rơi vỡ, sao mình còn có tư cách nhận lấy nữa?
"Phong Nhi, khuyên tai ngọc này, cuộc đời anh chỉ muốn đưa nó cho em. Nếu như em không muốn, vậy anh liền ném nó đi” Nói xong, Đường Chá ra vẻ sẽ ném vào thùng rác, Tần Phong lập tức đưa tay ngăn cản anh
"Đường Chá, đừng! Đây là tín vật gia truyền của Lãnh gia, không thể tự tiện ném như vậy được"
"Chỉ cần Phong Nhi chịu nhận lấy, anh sẽ không ném" Đường Chá lặng lẽ nhìn Tần Phong, chờ đợi Tần Phong trả lời
"Được rồi, Đường Chá, em tạm thời thay anh bảo quản trước" Tần Phong bất đắc dĩ cười khổ nói
"Cái gì tạm thời bảo quản? Là vĩnh viễn giữ lại” Khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng của Đường Chá tràn đầy hạnh phúc
"Nha!" Tần Phong không nói thêm gì nữa, đưa tay nhận lấy khuyên tai ngọc
Cái khuyên tai ngọc này theo cô nhiều năm như vậy, đối với cô mà nói nó đã như một phần cơ thể cô, cô đối với nó có một tình cảm không nhỏ. Trước kia chỉ cần nhớ tới Đường Chá, cô sẽ không tự chủ được mà vuốt nhẹ khuyên tai này, cơ hồ đã trở thành một thói quen. Sau khi mất nó đi, rất nhiều ngày sau đó cô không thể thích ứng được. Nhưng bây giờ trong lòng cô đã có Lâm Vũ Mặc, điều này đối với Đường Chá mà nói là không công bằng
Hãy để cô giúp anh tạm thời bảo quản nó đi, nếu như một ngày kia, Đường Chá gặp được người anh yêu thực sự, cô sẽ đam nó trả lại cho anh
Nhìn Tần Phong nhìn khuyên tai ngọc đến ngẩn người, Đường Chá khẽ cười nói: "Phong Nhi, để anh đeo lên cho em"
"Không cần! Đường Chá, thứ quý trọng như thế, để em cất đi thì tốt hơn" Tần Phong lắc đầu một cái, từ chối yêu cầu của Đường Chá. Cô kéo khóa kéo ví da ra, đem khuyên tai ngọc bỏ vào.
Đường Chá có chút mất mát mà nhìn cô, thật sự rất nhớ bộ dáng của Phong Nhi khi đeo khuyên tai ngọc này!
Chỉ là, không có vấn đề gì, Phong Nhi đã chịu tiếp nhận khuyên tai ngọc của anh, coi như anh đã thành công một nửa, anh sẽ tiếp tục cố gắng để cô vì anh mà tự nguyện đeo nó lên
"Phong Nhi, chúng ta đi thôi." Đường Chá kéo tay nhỏ bé Tần Phong, cười nói
"Ừ!" Tần Phong gật đầu một cái, đi theo Đường Chá ra ngoài
Hai người dắt tay đi trên đường nhỏ ở trong rừng, cùng nhớ lại thời gian ngọt ngào trước đây
"Phong Nhi, còn nhớ rõ nơi này không?" Đường Chá đột nhiên chỉ vào cánh cửa một gian nhà đã cũ, hỏi
"Nơi này, làm sao lại không nhớ rõ? Ở chỗ này, chúng ta đã kiếm được đồng tiền đầu tiên trong đời!" Tần Phong nhìn cửa hàng bánh bao quen thuộc kia mà nở nụ cười
Mấy năm không trở lại, không ngờ cửa hàng bánh bao vẫn ở đây
"Đi nào, chúng ta đi vào bà chủ một tiếng" Đường Chá kéo tay nhỏ bé của Tần Phong, vui vẻ nói.
"Được" Tần Phong vừa nghe, cũng lập tức vui mừng nói
Mấy năm không thấy, thật sự có một chút nhớ nhung!
Khi thời điểm bọn anh tay dắt tay đi vào cửa hàng bánh bao, bà chủ trong lúc nhất thời vui mừng ngẩn ngơ, thật lâu sau mới phục hồi tinh thần lại, bà kích động kéo tay Tần Phong lại, thân thiết nói: "Đứa bé đáng thương của ta, không ngờ con vẫn sẽ về lại thăm ta"
"Bác gái, đừng khóc!" Tần Phong ôm lấy bà chủ, cảm động nói.
"Đúng, không thể khóc, chúng ta nên vui mừng mới đúng." Bà chủ cười nói rồi dùng tạp dề lau nước mắt đi, ngắm nhìn Tần Phong một lượt. Khi tầm mắt bà rơi vào trên bụng của Tần Phong thì lập tức kinh ngạc hỏi "Phong Nhi, con và Lãnh thiếu gia muốn kết hôn sao? Nhanh như vậy đã có rồi sao?"
"Không phải, không phải" Tần Phong thật không biết làm sao giải thích với bà
Lúc này Đường Chá dùng cánh tay ôm lấy bả vai Tần Phong, cười nói với bà chủ: "Đúng vậy, bác gái, con và Phong Nhi rất nhanh sẽ kết hôn. Chờ thời điểm kết hôn, con sẽ mời người đi uống rượu mừng!"
"Có thật không? Vậy thì thật tốt quá! Ta biết ngay Lãnh thiếu gia là một người có lòng, nhất định sẽ không quên Phong nhi của chúng ta, sẽ trở về tìm con bé" Bà chủ vui vẻ nói
Lời nói của bà chủ khiến lòng Tần Phong chua xót một hồi, ngay cả một người ngoài cũng có thể nhỉn ra tình yêu của Đường Chá dành cho cô, vậy mà cô luôn một mực nghi ngờ anh! Nếu trước đây ý chí cô kiên định một chút, không phải cô đã chờ được Đường Chá rồi sao?
"Bác gái, con làm sao có thể quên Phong Nhi được chứ! Trong lòng con cô ấy chính là bảo bối, là vợ tương lai của con!" Đường Chá kiêu ngạo mà nói với bà chủ
"Được, được! Thật là một bé trai tốt!" Bà chủ giơ ngón tay cái lên khen Đường Chá.
Ba người nói chuyện cũ trong chốc lát mà thời gian lại vô tình trôi thật nhanh, khách trong cửa hàng ngày càng tăng, Đường Chá kéo tay nhỏ bé của Tần Phong, nói với bà chủ “Bác gái, chúng con không quấy rầy người làm ăn nữa. Khi nào rảnh rỗi chúng con lại đến thăm người”
"Ở lại ăn rồi hãy đi" Bà chủ nhiệt tình giữ lại, Đường Chá khách sáo từ chối "Không cần đâu, cám ơn bác gái!"
"Vậy hai người đi nhớ chậm chậm một chút, Phong Nhi đang mang thai, Lãnh thiếu gia cẩn thận một chút, bảo vệ tốt Phong Nhi” Bà chủ quan tâm nói
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...