Editor: Sendyle
Tần Phong chỉ cảm thấy bụng bởi vì động tác của Lâm Vũ Mặc bắt đầu đau, vừa bắt đầu chỉ đau nhè nhẹ, rất yếu ớt, nhưng theo anh ta không ngừng đụng, này thương lại càng phát phải mãnh liệt, cô dùng sức cắn răng, cố gắng nhẫn nại, nhưng ông trời tựa hồ đang cùng với cô đối kháng, đau càng lúc càng không thể chịu được. Cuối cùng, cô bưng kín bụng, cau mày khẽ gọi: "Mặc dừng lại em đau quá."
Chỉ lo phát tả tức giận Lâm Vũ Mặc lúc này mới chú ý tới sắc mặt tái nhợt cùng cái trán nhỏ mồ hôi lạnh của Tần Phong. Anh ta lập tức dừng động tác lại, hoảng hốt hỏi: "Tiểu Phong Nhi, em làm sao vậy?"
"Mặc em đau quá" Nói xong câu đó, Tần Phong liền ngất đi.
"Tiểu Phong Nhi!" Lâm Vũ Mặc đau lòng hô to. Thấy Tần Phong không có chút phản ứng nào, anh ta hốt hoảng mặc quần áo hai người vào, ôm lấy cô chạy thẳng tới bệnh viện.
Làm bác sĩ khi thấy những dấu vết lộ ra từ bên ngoài thân thể Tần Phong, tựa như gặp phải cường bạo thì không tin nhìn Lâm Vũ Mặc một cái: "Ai cô gái đáng thương, nếu đến chậm một bước, đứa bé chỉ sợ cũng không giữ được."
"Cái gì? Bác sĩ, tiểu Phong Nhi không nguy hiểm chứ?" Lâm Vũ Mặc hốt hoảng hỏi. Anh ta thật là sợ, sợ tiểu Phong Nhi sẽ có nguy hiểm tánh mạng.
"Người mẹ không có nguy hiểm, nhưng đứa bé thì không thể bảo đảm." Bác sĩ khẽ thở dài một hơi, phân phó y tá cấp cứu thiết bị cho Tần Phong.
"Bác sĩ, bất cứ giá nào ông cũng phải cố gắng giữ được con của chúng tôi." Lâm Vũ Mặc khẩn trương bắt tay bác sĩ, khẩn thiết năn nỉ.
Hiện tại anh ta vô cùng hối hận, hối hận mình lúc nãy bản thân có bao nhiêu kích động cùng thô bạo, tiểu Phong Nhi ngàn vạn lần không được có chuyện a! Đứa nhỏ này là kết tinh tình yêu của bọn họ, cho dù người tiểu Phong Nhi yêu không phải anh ta, anh ta cũng muốn đứa bé này khỏe mạnh sanh ra.
"Tôi sẽ tận hết sức mình." Bác sĩ ra lệnh đem Tần Phong đẩy vào phòng cấp cứu.
Lâm Vũ Mặc ở ngoài phòng mổ chờ thật lâu, càng chờ tim của anh ta lại càng sợ, anh ta bây giờ chỉ hy vọng tiểu Phong Nhi có thể bình an.
Khi bác sĩ đi ra nói cho anh ta biết mẹ tròn con vuông, cái kia viên nhắc tới cổ họng lòng của mới an định lại.
Đem Tần Phong về nhà, anh ta liền biến mất không thấy. Anh ta sợ mình sẽ nhịn không ngừng kích động, lần nữa tổn thương tiểu Phong Nhi. Anh ta vì tiểu Phong Nhi mời một phụ nữ chăm sóc cuộc sống của cô, liền không còn có trở về qua lần nào.
Cho dù tiểu Phong Nhi phản bội anh ta, cho dù cô thật sâu tổn thương tim anh ta, nhưng anh ta không thể tổn thương cô. Khi anh ta nhìn tiểu Phong Nhi nằm ở trên giường bệnh thì tim của anh ta liền một hồi nhói đau.
Tiểu Phong Nhi, em tại sao muốn làm như vậy?
Tại sao lại phản bội sự tin tưởng của anh đối với em?
Trước mắt của anh ta càng không ngừng thoáng qua khuôn mặt nhỏ nhắn rơi lệ của tiểu Phong Nhi bị Đường Chá hôn lúc nãy, thật giống như cô đến cỡ nào bất đắc dĩ, thật giống như cô đến cỡ nào không bỏ được Đường Chá. Cô đang hối hận chứ? Hối hận đem thân thể thuần khiết giao cho anh ta, hối hận đồng ý gả cho anh ta.
Hừ!
Hối hận cũng vô ích!
Mấy ngày nữa chính là hôn lễ của bọn họ, cả đời này, anh ta sẽ không buông tay!
Tiểu Phong Nhi,
Em nên chết tim đi!
Cả đời này, em chỉ có thể thuộc về anh!
Hình ảnh kia không ngừng đau nhói lòng của Lâm Vũ Mặc, làm cho lửa hận trong lòng anh ta dần dần tích lũy.
Tiểu Phong Nhi,
Em phản bội tình yêu của anh, phản bội sự tin tưởng của anh đối với em!
Em làm cho anh khổ sở, anh cũng vậy sẽ không để cho em mạnh khỏe trôi qua!
Lâm Vũ Mặc vừa hướng trong miệng mãnh liệt uống rượu, vừa cuồng ngạo cười lớn.
Lúc này, một người phụ nữ xinh đẹp đi tới bên cạnh anh ta, quyến rũ quá giang bờ vai của anh ta: "Tiên sinh xem ra tốt cô độc, có muốn hay không tôi bồi bồi ngài à?"
Lâm Vũ Mặc liếc xéo người phụ nữ này, trong lòng một hiện lên một ý niệm tà ác
Bị Lâm Vũ Mặc bỏ ở nhà, Tần Phong si ngốc mong đợi Lâm Vũ Mặc trở về. Nhưng đợi hai ngày, cũng không thấy anh ta trở lại. Cô không tin hỏi tim của mình: "Tần Phong, ngươi còn phải tiếp tục chờ sao? Mặc nhất định là không cần ngươi nữa? Cho nên mới không còn quan tâm đến người nữa?"
Lau nước mắt không ngừng nhỏ xuống, Tần Phong vỗ nhẹ nhẹ gò má của mình, lộ ra một thê mỹ lại lộ ra một tia kiên cường nụ cười: "Tần Phong, ngươi phải có tự tin. Ngươi xinh đẹp thế nào, Mặc chắc chắn muốn ngươi. Có lẽ anh ta quá bận rộn, bận đến không có thời gian về nhà. Anh ta lập tức liền sẽ trở lại, ngươi nhất định phải ăn mặc thật đẹp, chờ anh ta trở về, cho anh ta kinh hỉ."
Vì vậy cô mạnh đánh tinh thần, đi tắm người ngào ngạt hương thơm, mặc bộ áo ngủ mát mẻ một món bình thường cũng không dám mặc, nằm ở bên trong nhà Lâm Vũ Mặc chờ anh ta.
Anh ta nhất định sẽ trở về!
Mình hiểu biết rõ, Mặc yêu mình!
Cô không ngừng ở trong lòng khích lệ mình, chỉ sợ chính mình là không kiên trì nổi, mà khóc rống lên.
Là thượng đế nghe được lời cầu xin của cô sao?
Cô thế nhưng nghe được âm thanh từ cửa lớn bị người từ bên ngoài mở ra, cô tràn đầy vui mừng chờ đợi.
Thế nào ngoài cửa tiếng bước chân như thế lộn xộn?
Cửa mở ra, Tần Phong đang muốn nhào tới Lâm Vũ Mặc, cũng đang nhìn thấy hai người đi vào nhà lúc ngây ngẩn cả người.
"Mặc?" Tần Phong cảm thấy tâm mình bị hung hăng địa thứ một chút, cô không thể tin được chỗ đã thấy cảnh tượng trước mắt. Bàn tay Lâm Vũ Mặc nắm chặt một mỹ nữ xinh đẹp, môi của anh ta ở đó mặt người phụ nữ kia hôn không ngừng.
"Ảo giác! Nhất định là ảo giác!" Tần Phong lập tức nhắm hai mắt lại, càng không ngừng lừa gạt tim của mình.
"Anh yêu, cô gái này là ai à? Là con gái của anh sao?" Mỹ nữ quyến rũ mà cười hỏi.
"Một cô hầu gái!" Lâm Vũ Mặc ngay trước mặt Tần Phong đem mỹ nữ kéo vào trong ngực, bàn tay to của anh ta thuận thế đưa vào trong quần áo mỹ nữ.
"Ừ anh yêu cô hầu gái vẫn còn ở" mỹ nữ mặc dù hào phóng, nhưng cũng không muốn miễn phí biểu diễn cho người ngoài nhìn.
"Cô hầu gái, còn chưa cút trở về phòng cô!" Lâm Vũ Mặc gầm lên, ánh mắt của anh ta hình như đối với Tần Phong tràn đầy khinh thường.
"Mặc, anh buông cô ta ra. Người anh yêu là em a! Làm sao anh có thể?" Tần Phong rốt cuộc không cách nào nữa lừa gạt mình rồi, cô lệ như suối nước bình thường bôn dũng ra.
Tại sao có thể như vậy?
Mặc tại sao có thể phản bội cô!
Chẳng lẽ cũng bởi vì mình cùng Đường Chá hôn, anh ta liền xử tử hình cô sao?
"Yêu? Tiểu Phong Nhi. Cô còn có mặt mũi nói yêu tôi sao? Lúc cô hôn Đường Chá, cô có nghĩ tới tôi hay không, nghĩ tới Lâm Vũ Mặc tôi yêu cô bao nhiêu? Tôi một lòng với cô, kết quả đổi lấy là cái gì, là phản bội!" Lâm Vũ Mặc từng bước một tiến tới gần Tần Phong, đỏ mắt bi phẫn nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...