“Nhất định là mình nghe nhầm, không thể nào là Phong Nhi được.” Đường Chá lắc đầu một cái, đoạt lấy chai rượu trong tay cô gái nhỏ kia, muốn tiếp tục uống.
Để cho hắn uống say đi, có lẽ chỉ có uống say, hắn mới không cần suy nghĩ, tim cũng không đau đớn nữa.
“Đường Chá! Anh đừng như vậy.” Tần Phong lại đoạt lấy chai rượu, ném vào bức tường đối diện, sau đó từ phía sau lưng ôm thật chặt lấy hắn, đau lòng khóc nói: “Đường Chá, nhìn anh thế này, Phong Nhi thật khổ sở.”
“Phong Nhi! Thật sự là Phong Nhi!” Đường Chá lúc này mới dám tin tưởng người đang ôm hắn chính là người mà hắn đang tâm niệm - Tiểu Phong Nhi. Nước mắt kích động ào ào rớt xuống. Cảm giác mừng như điên khi gặp lại Tiểu Phong Nhi cũng cảm giac đau đớn khi mất đi cô làm lòng hắn rối rắm.
Hắn nhanh chóng xoay người lại, ôm lấy Tần Phong thật chặt, nước mắt nóng bỏng nhỏ xuống bên má cô, cùng nước mắt của cô giao vào nhau, khiến người ta không rõ là nước mắt hắn, hay là của Tần Phong.
“Phong Nhi! Anh biết là em sẽ không quên anh mà! Em đến tìm anh có phải không?” Đường Chá tràn đầy mong chờ hỏi. Hai tay hắn ôm chặt lấy thân thể Tần Phong, không muốn buông ra.
“Đường Chá, không phải. Em….” Tần Phong đang muốn giải thích với hắn cô cùng bạn đến đây, không ngờ lại gặp hắn.
“Hư, Phong Nhi, em không cần nói, anh hiểu.” Ngón trỏ của Đường Chá ngăn trước môi cô, hắn thâm tình nói: “Phong Nhi, anh biết, trong lòng em vẫn còn yêu anh. Em chỉ nhất thời bị Lâm Vũ Mặc mê hoặc, cho nên mới lựa chọn hắn. Bây giờ êm đến tìm anh, anh thật là vui mừng, Phong Nhi, đi cùng anh đi. Anh sẽ dẫn em rời khỏi nơi này, để cho chúng ta quên mọi chuyện đã phát sinh, quên Lâm Vũ Mặc. Từ nay, trên thế giới này chỉ có Đường Chá và Tần Phong. Để chúng ta làm một đôi phu thê ân ái, có được không?”
“Đường Chá, anh hiểu lầm rồi. Xin tha thứ cho em không thể đồng ý với anh. Mặc dù trong lòng em có anh, nhưng em đã yêu Lâm Vũ Mặc, yêu rất sâu đậm, em không thể rời bỏ anh ấy. Em thật sự vô cùng xin lỗi. Là em đã phản bội tình yêu của chúng ta. Tất cả đều là lỗi của Phong Nhi, em không sợ anh hận em, oán trách em, chỉ cần anh tỉnh táo lại, đừng vì em mà hành hạ chính mình.” Tần Phong đau lòng nói. Nếu như thời gian có thể quay lại, cô nhất định sẽ chỉ yêu một mình Đường Chá, không động lòng với bất kì nam nhân nào khác. Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, cô chỉ có thể nói xin lỗi với Đường Chá, hi vọng hắn có thể đứng lên lần nữa.
“Nếu đã như vậy, em còn đến tìm anh làm gì?” Đường Chá nghe xong, lạnh lùng đẩy Tần Phong ra, cầm chai rượu trên bàn, tiếp tục uống.
Tần Phong nhào tới bên cạnh hắn, vừa khóc cừa năn nỉ: “Phong Nhi chỉ là không muốn nhìn thấy anh thế này. Đường Chá, đừng uống nữa, có được không? Thấy anh như vậy, Phong Nhi cũng rất đau lòng a!”
“Em đã không cần anh nữa, thì cũng không có quyền quản anh. Tránh xa anh ra, đi tìm Lâm Vũ Mặc của em đi.” Đường Chá tức giận hét lớn.
“Đường CHá, sao anh có thể vô tình như vậy? Mặc dù em lựa chọn Lâm Vũ Mặc, nhưng trong lòng em vẫn không thể quên anh nha. Bóng dáng anh vẫn khắc sâu trong trái tim em, anh là Đường Chá của Phong Nhi, vĩnh viễn đều là như vậy a.” Tần Phong bất lực khóc. Thấy Đường Chá chán chường như vậy, trong lòng cô thật là khổ sở. Giờ phút này, cô thật muốn đem chính mình chia làm hai, một nửa cho Lâm Vũ Mặc, một nửa cho Đường Chá. “Mặc dù Phong Nhi không thể tiếp tục làm người yêu của anh nhưng chúng ta vẫn có thể làm bạn mà.”
“Phong Nhi, sao em vẫn không chịu hiểu? Anh không muốn làm bằng hữu của em, anh chỉ muốn muốn làm người yêu của em thôi.” Đường Chá đau lòng nhắm mắt, bỗng nhiên hắn xoay người lại, đem Tần Phong đang nghẹn ngào ôm vào trong ngực, những nụ hôn nóng bỏng dồn dập rơi xuống.
Hơn ba năm nay, giờ khắc nào hắn cũng nhớ cô,nhưng khi được gặp lại cô, lại biết cô đã thuộc về nam nhân khác. Chuyện này bảo hắn làm sao chịu nổi?
Hắn cũng không muốn hung dữ với cô như vậy, hắn chỉ muốn ôm Phong Nhi trong ngực cẩn thận che chở,nhưng vừa nghĩ tới cô ở trong ngực Lâm Vũ Mặc, cùng hắn ta hoan ái, tim hắn như bị xé rách, đau đớn vô cùng.
“Đường Chá, đừng như vậy.” Tần Phong tránh né những nụ hôn của hắn, nghẹn ngào nói: “Để chúng ta làm anh em, chẳng lẽ cũng không được sao?”
“Không được, tuyệt đối không được.” Đường Chá cố chấp nói. Nụ hôn của hắn cũng không vì cô tránh né mà giảm bớt, ngược lại càng ngày càng mãnh liệt hơn.
“Đường Chá!” Nhìn Đường Chá khổ sở, Tần Phong thật sự không nhẫn tâm cự tuyệt hắn. Lòng cô đang run rẩy, bởi vì Đường Chá khổ sở mà thấy đau lòng. Cô thật muốn vuốt lên những nếp nhăn trên mi tâm của hắn, để hắn không ưu thương nữa.
Nước mắt họ đan vào nhau, mang theo vị mặn chát cùng khổ sở của hắn, hòa tan vào trong miệng hai người.
Mùi vị của tình yêu không ngờ lại khổ sở như vậy.
Đột nhiên, một bàn tay to chen vào giữa hai người, dùng sức đem Tần Phong và Đường Chá tách ra. Đường Chá còn chưa kịp phản ứng, gương mặt liền bị đối phương mãnh liệt công kích. Một quyền hung hăng đánh vào mặt Đường Chá, khiến một bên mặt tím bầm lại.
“Mặc!” Khi Tần Phong thấy khuôn mặt tức giận của Lâm Vũ Mặc, trong lòng tràn đầy hốt hoảng. Đường Chá hôn cô, Mặc có thấy không? Hắn sẽ nghĩ sao? Hắn có thể cho là cô phản bội hắn hay không?
Lâm Vũ Mặc lạnh lùng quay đầu lại, trừng mắt một cái nhìn Tần Phong, ánh mắt kia khiến lòng cô lạnh lẽo như rơi vào hầm băng, cả người đều rét run, cô co rúm lại hai tay ôm lấy thân thể. Xem ra Mặc tức giận thật rồi, hắn sẽ tha thứ cho cô sao? Tha thứ cho cô nhất thời ý chí không kiên định, tha thứ cho sự nhẹ dạ của cô.
Bất ngờ bị Lâm Vũ Mặc đánh một quyền, Đường Chá nghiêng người, nôn ra máu, sau liền hướng Lâm Vũ Mặc đánh tới. Quả đấm của hắn cũng không nhẹ hơn Lâm Vũ Mặc, khung cảnh chuyển thành hai nam nhân vì yêu mà đánh nhau.
“Mặc, đừng đánh nữa. Đường Chá, anh dừng tay được không?” Tần Phong nhìn hai nam nhân càng đánh càng hăng, lo lắng khuyên. Nhưng có ai nghe lời cô sao? Không có. Ngược lại bọn họ còn đánh nhau kịch liệt hơn.
Tần Phong thấy quả đấm của Lâm Vũ Mặc không lưu tình đánh vào người Đường Chá lúc này có vẻ đã yếu thế hơn, cô lo lắng hắn sẽ làm Đường Chá bị thương. Cô muốn ngăn cản bọn họ, không thể để bọ họ tiếp tục vì cô mà liều mạng đánh đấm. Cô không đành lòng nhìn ai trong số hai người bị thương, dù là ai bị thương, cô cũng sẽ đau lòng a. Vì vậy, cô vọt tới bên cạnh hai người, đưa tay muốn chặn lại cú đấm của Lâm Vũ Mặc: “Mặc, người em yêu là anh. Anh dừng tay lại đi, em sẽ theo anh về nhà.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...