Sáng sớm, sau khi Tần Phong rời giường, đột nhiên cảm thấy choáng váng đầu, thiếu chút nữa ngã xuống đất, Lâm Vũ Mặc vội vàng ôm cô vào trong ngực, lo lắng hỏi: “Tiểu Phong Nhi, em làm sao vậy?”
“Mặc!” Tần Phong có chút suy yếu đáp. “Tự nhiên em cảm thấy đầu thật choáng váng, ngực dường như bị chặn lại, rất khó chịu.”
“ Sao lại như vậy? Tiểu Phong Nhi, anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra.” Lâm Vũ Mặc nghe vậy, trong lòng vô cùng nóng nảy. Trước kia Tiểu Phong Nhi của hắn luôn luôn khỏe mạnh, sao có thể đột nhiên bị bệnh đây?
Hắn cúi xuống, ôm lấy Tần Phong rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.
Sau khi bác sĩ kiểm tra xong cho Tần Phong, ông quay sang nói với Lâm Vũ Mặc: “Lâm tổng giám đốc, có lẽ tôi nên chúc mừng cậu trước!”
“Chúc mừng?” Lâm Vũ Mặc không hiểu cau mày hỏi: “Bác sĩ, Tiểu Phong Nhi rốt cuộc bị bệnh gì?”
“Không phải bệnh. Tần tiểu thư mang thai, thai nhi ước chừng đã bốn mươi lăm ngày tuổi.” Bác sĩ cười nói.
“Cái gì? Mang thai!” Lâm Vũ Mặc trợn to hai mắt, vui mừng nhìn Tần Phong. “Thật tốt quá, Tiểu Phong Nhi, anh sắp làm ba.”
“Nhìn anh vui mừng kìa, em còn chưa quyết định có muốn giữu đứa bé này hay không đây?’ Tần Phong dí dỏm trêu đùa Lâm Vũ Mặc.
“Em dám!” Lâm Vũ Mặc làm bộ tức giận nhìn chằm chằm Tần Phong.
“Hi hi hi, coi anh khẩn trương kìa.” Tần Phong che miệng cười vui vẻ.
Đứa nhỏ này mặc dù đến có chút sớm, nhưng cô thật sự rất yêu Lâm Vũ Mặc, đứa nhỏ này lại là kết tinh tình yêu của hai người bọn họ, cô sao có thể không cần nó?
“Đứa nhỏ nghịch ngợm.” Lâm Vũ Mặc ngắt nhẹ mũi cô, cười nhìn cô.
“Lâm tổng giám đốc, thời kì đầu mang thai nhất định phải cẩn trọng chú ý, có thể sẽ có nôn nghén, chỉ là mỗi phụ nữ mang thai không giống nhau, hi vọng Tần tiểu thư là loại nhẹ nhất. Tôi sẽ kê một ít thuốc an thai, cậu đi đến phòng dược bên kia lấy thuốc.” Bắc sĩ còn không quên trừng mắt nhìn Lâm Vũ Mặc một cái. “Chàng trai trẻ, phải tận lực tránh động tác mạnh a! Ha ha ha.”
“Tôi đã biết.” Lâm Vũ Mặc hiểu ý nở nụ cười.
Hắn sắp làm ba!
Chuyện này ai mà không hưng phấn nha!
Lâm Vũ Mặc không đành lòng để Tần Phong đi bộ, bèn ôm cô ra khỏi cửa lớn của bệnh viện.
Vừa ngồi lên xe, hắn hưng phấn gọi điện cho mẹ: “Mẹ, báo cho mẹ một tin tức tốt.” Tràn đầy hạnh phúc nhìn Tiểu Phong Nhi đang yên tĩnh ngồi bên cạnh, hắn mới nói tiếp. “Mẹ sắp được làm bà nội rồi!”
“Cái gì?” Chỉ nhe thấy Lý Hải Vi hưng phấn hét ầm lên ở đầu dây bên kia, “Ngạo, mau tới đây, cô hầu gái mang thai, anh sắp trở thành ông nội a!”
“Ha ha ha, công cuộc chế tạo người cuối cùng cũng thành công.” Lâm Ngạo cười lớn nói với con trai: “ Tiểu tử, còn không mau về nhà. Chẳng lẽ con định để cô hầu gái ở một mình? Nếu như không cẩn thận bị ngã, con chờ mà hối hận đi!”
“Về nhà? Không muốn!” Lâm Vũ Mặc vừa nghe thấy lời đề nghị của cha, lập tức lắc đầu lia lịa. “Con thà thuê mười hộ lí còn hơn trở về cái nhà đó!”
“Đứa con bất hiếu này, con dám cãi lời cha sao?” Lâm Ngạo tức giận rống to. “Lần sau nếu con mang cô hầu gái về nhà, ta cùng mẹ con sẽ không cho nó bước vào nhà nửa bước, con cứ liệu mà làm đi!”
Nói xong, Lâm Ngạo liền cúp điện thoại.
“Mặc, bác rất tức giận sao?” Tần Phong lo lắng hỏi. “Nếu bác trai nhớ anh như vậy, anh về nhà hai ngày cũng đâu có sao.”
“Tiểu Phong Nhi, mẹ anh chỉ là vợ bé của ba, trước kia vợ cả của ba cùng con gái của bà ấy luôn khi dễ anh và mẹ, anh không muốn nhìn thấy bọn họ.” Lâm Vũ Mặc cau mày nói.
“Thì ra là như vậy. Mặc, khi còn bé, nhất định anh đã phải chịu không ít uất ức đi?” Tần Phong đau lòng vuốt ve khuôn mặt hắn hỏi.
Nghe lời nói ân cần của cô, trong lòng Lâm Vũ Mặc tràn đầy hạnh phúc, hắn đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, áp lên mặt mình, cười nói: “Không có việc gì. Anh là ai nào? Lâm Vũ Mặc anh có thể bị bọn họ khi dễ sao?”
Tần Phong tựa sát vào trong ngực hắn, cười duyên nói: “Mặc, em cảm thấy thật bất khả tư nghị nha. Trong bụng em thế nhưng đang có một tiểu bảo bảo tồn tại.”
“Chuyện này có gì lạ. Buổi tối mỗi ngày anh cố gắng chế tạo người như vậy, thật là không uổng phí công phu nha.” Lâm Vũ Mặc tà mị cười lớn.
“Không đứng đắn.” Tần Phong hờn dỗi quăng cho hắn một cái liếc mắt. “Cái người này, có phải da mặt anh còn dày hơn cả tường thành không?”
“Ha ha ha, Sợ rằng đã vượt xa tường thành rồi.” Lâm Vũ Mặc không một chút lúng túng cười lớn.
Lâm Vũ Mặc không dành lòng nhìn cô bị đói, cho nên bèn mang cô tới một nhà hàng thuộc khách sạn năm sao ăn điểm tâm. Hắn gọi một bàn lớn thức ăn, chỉ sợ Tần Phong không thấy thèm ăn, cho đến khi cô hô ngừng, hắn mới bỏ qua.
Bởi vì mang thai thời kì đầu, triệu chứng nghén của Tần Phong còn nghiêm trọng hơn so với người bình thường, chỉ mới ăn một miếng cơm nhỏ, cô liền khó chịu chạy vào nhà vệ sinh ói lên ói xuống.
Lâm Vũ Mặc đau lòng vỗ nhẹ sau lưng Tần Phong, hận không thể thay cô chịu đựng. “Tiểu Phong Nhi, nếu nam nhân có thể mang thai, anh quyết không để em chịu cái loại thống khổ này.”
“Mặc, em không sao, anh đừng lo.” Tần Phong suy yếu cười nhẹ. Lâm vũ Mặc che chở yêu thương cô thế nào, cô đều nhìn thấy trong mắt hắn.
Cô thật sự quá may mắn mới có thể lấy được một nam nhân yêu cô như vậy làm chồng.
“Tiểu Phong Nhi, với tình trạng này, em sao có thể tiếp tục đi học? Không bằng hôm này em xin nghỉ đi, bồi dưỡng lại thân thể một chút.” Lâm Vũ Mặc nói tiếp. Nhìn bộ dáng yếu ớt của cô lúc này, hắn thật muốn cô ở nhà tĩnh dưỡng, dù là một bước cũng không đành lòng để cô đi ra ngoài.
Có lẽ ba nói đúng. Tiểu Phong Nhi hiện tại cần người chăm sóc. Nếu như để tiểu Phong Nhi ở nhà một mình, hắn sẽ lo lắng không yên. Nếu như mẹ có thể đến đây chăm sóc Tiểu Phong Nhi thì tốt biết bao. Nhưng hắn cũng biết đó là điều không thể, dù sao ba cũng không thể dời khỏi mẹ, dù là một khắc.
Aiz… Chẳng lẽ hắn nhất định phải đưa cô về nhà lớn ở sao?
Thật ra thì hiện tại mẹ cả cùng chị hai còn kiêng kị thân phận tổng giám đốc của hắn, đã rất an phận. Nhưng chỉ cần nhìn thấy bọn họ, trong lòng hắn vẫn vô cùng bất mãn, không muốn nhìn thấy họ dù là một phút. Nhưng vì Tiểu Phong Nhi, có lẽ hắn nên suy nghĩ lại.
Tần Phong cười ngọt ngào, trấn an hắn: “Bây giưof em không sao rồi, ói xong cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.”
“Nhưng anh vẫn rất lo lắng. Lâm Vũ Mặc không yên lòng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, lấm tấm mồ hôi của Tần Phong. “Tiểu Phong Nhi, hay là anh đi với em.”
“Xem anh khẩn tương kìa! Em chỉ đến học viện nộp báo cá thôi, sẽ không có chuyện gì đâu.” Tần Phong dí dỏm nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...