Buổi sáng hôm sau, Hắc Diệu Tư yêu cầu cô thu dọn quần áo.
"Anh cho tới cùng muốn tôi đi nơi nào đây, rốt cuộc thì tôi cũng phải có quyền được biết chứ?" Nghênh Hi hỏi, cô thật sự không cam lòng bỏ công việc đang làm ở tiệm cà phê.
"Yên tâm, chắc là em rời đi cũng không lâu lắm đâu." Anh lạnh lùng nhìn cô, cười nhạo.
Cô không biết, bên trong nụ cười ma quỷ đầy bí hiểm kia có bao hàm ý nghĩa gì.
Buổi chiều vào khoảng ba giờ, lão Trương lái xe tới đón cô.
"Thương tiểu thư, cô có muốn tới salon trước không?"
" Salon ư?"
"Đúng vậy, đây là nơi dành cho loại phụ nữ các cô... ý của tôi là: nơi này chỉ dành cho những người giống như các quý phu nhân ấy, họ thường thường hay tới nơi này để làm đẹp, gọi là salon ấy mà!"
"Tôi chưa bao giờ đến nơi đó." Nghênh Hi đáp lại rất nhanh.
Điểm ấy chỉ có cô mới tự hiểu được. Cô có thể là "loại phụ nữ này nọ", nhưng tuyệt đối không phải là "Quý phu nhân" gì đó .
Cô cũng chưa bao giờ tức giận với lão Trương. Mà mặc kệ người khác thấy cô thế nào, cô luôn yêu cầu bản thân mình phải giữ gìn sự thẳng thắn, đương nhiên, điểm này đối với Hắc Diệu Tư là ngoại lệ.
"Nhưng mà Diêu tiên sinh đã dặn dò tôi, dù sao cũng phải đưa cô đi thử y phục, ông ta lại còn dặn đi dặn lại với tôi rằng, nhất định phải hỏi cô có muốn tới salon trước để trang điểm một chút hay không."
"Diêu tiên sinh sao?"
"Đúng vậy, là Diêu Gia Nãi tiên sinh ."
Ờ, hóa ra là ông ta. Nghênh Hi nhớ ra rồi, loại người này chuyên môn làm tay sai phục vụ cho Hắc Diệu Tư.
Loại người này chỉ cần dùng một chữ để hình dung cả một con người, quả thực vừa cay nghiệt lại vừa vô lễ, Nghênh Hi không khỏi cười thành tiếng.
"Thương tiểu thư, cô cười cái gì vậy?" Lão Trương hỏi, vẻ mặt đầy tò mò.
"Không có gì." Nghênh Hi thu lại nụ cười, lễ độ đáp lại.
Lão Trương đúng là một ông già điển hình cho tính hiếu kỳ.
Về điểm này, Nghênh Hi không khỏi cảm thấy nghi hoặc, bởi vì lão Trương cũng không phù hợp với tiêu chuẩn làm người hầu cho Hắc Diệu Tư, trừ phi, lão Trương là người do Diêu Giả Nãi lựa chọn.
“Thương tiểu thư, cô có muốn đi salon làm đẹp trước hay không?” Lão Trương vẫn không từ bỏ ý định, cố hỏi.
“Nếu bọn họ mà nói tôi cần phải đi thì tôi sẽ đi!” Nghênh Hi đáp.
Từ kính chiếu hậu, lão Trương liếc cô một cái, ánh mắt mở thật lớn, tựa hồ như đang nói: cô xem ra đặc biệt kỳ quái!
Mặc kệ ánh mắt của lão Trương, Nghênh Hi ngó ra ngoài cửa xe, thả lỏng tâm tình, bắt đầu thưởng thức phong cảnh.
Trời sinh voi sinh cỏ.
Dù sao, vận mệnh của cô cũng không còn có thể bị nguy hiểm nữa rồi.
Mãi cho đến buổi tối hôm đó, Nghênh Hi mới biết, Hắc Diệu Tư yêu cầu cô tham gia một tiệc rượu tư gia, địa điểm tổ chức tiệc rượu ở ngay tại nhà họ Hắc.
Anh chưa từng bao giờ mang cô đi tham dự ở một nơi công khai nào. Nghênh Hi vẫn tưởng rằng chính mình không cần thiết đối mặt với vấn đề này, rốt cuộc, nó lại xảy ra…
“Anh muốn tôi làm việc gì cũng được, nhưng tôi có thể không cần tham gia bữa tiệc tối nay được không?” Cô hỏi anh, giọng nói gần như thỉnh cầu, mặc dù cô đã tự nhắc nhở bản thân không được phép cầu xin anh.
Hắc Diệu Tư nheo mắt lại, quan sát cô từ đầu đến chân.
Đêm nay cô ăn mặc thật đẹp, mái tóc đẹp đen nhánh buông lơi, kết hợp với ngũ quan tao nhã, trắng nõn của cô, nhìn thực gợi cảm… khiến cô ở trong mắt của người đàn ông giống như một nữ thần…
Đêm nay quả thực cô đã thay da đổi thịt, chỉ có điều cô còn chưa mặc bộ lễ phục mà chính anh đã chuẩn bị chu đáo cho cô.
“Không thể.” Anh nói thô lỗ, buông ra câu trả lời nhất quán.
Nghênh Hi chán nản rũ mắt xuống, sớm đoán được câu trả lời của anh.
“Tôi cho em 30 phút, sau đó chúng ta sẽ đi vào theo lối cửa chính, tốt nhất là em hãy đi thay đổi y phục.” Anh tiến thêm một bước nghiêm khắc hạ lệnh.
Sau khi Hắc Diệu Tư ra khỏi phòng, Nghênh Hi trừng mắt nhìn bộ lễ phục màu hồng lưng trần để ở trên giường lớn, ngẩn người mãi đến hết 10 phút.
Sau đó cô đi đến bên giường, dùng ngón tay nhấc bộ váy kia lên, nó mỏng và nhẹ đến mức không đáng kể.
Bộ váy này hoàn toàn không thể được coi là một bộ lễ phục! Chất liệu của nó là sa mỏng, mỏng đến cực kỳ kích động, mỏng đến độ gần như cơ thể bị phơi bày ra bằng sạch, có thể nói đây là trang phục đúng tiêu chuẩn cho một tình nhân.
Cô có thể đoán được mục đích của Hắc Diệu Tư… đêm nay anh đưa cô đi tham dự tiệc rượu này, có một phần nào là muốn hạ nhục cô.
Kỳ thật, Nghênh Hi không quan tâm lắm đến việc Hắc Diệu Tư đối xử thế nào với mình, nhưng cô lại không thể không bận tâm đến ý nghĩ của Hoài Tinh…
Hiện tại Hoài Tinh đã đính hôn với Hắc Diệu Tư, nếu người ngoài biết được hai người là hai chị em, lại cùng dính vào quan hệ với một người đàn ông, nhất định sẽ làm Hoài Tinh bị tổn thương.
Bất luận Hoài Tinh đã từng làm cái gì đối với cô, nhưng cô vẫn nguyện không làm tổn thương bất kỳ một người nào đó.
30 phút sau, quả nhiên Hắc Diệu Tư đúng giờ tiến vào nghiệm thu kết quả.
Cô mặc quần áo tử tế, sắc mặt tái nhợt, ngồi ở trên giường chờ anh.
“Lúc này em mới chịu nghe lời.” Anh nói đầy thỏa mãn, ánh mắt rơi vào nơi có hai gò bồng đảo tuyết trắng, lẩm bẩm: “Gương mặt của em quá nhợt nhạt.”
Anh vươn tay đến chỗ gò cao, vuốt ve bừa bãi bộ ngực sữa lên xuống…
“Đừng mà… Tôi đã ăn mặc trang điểm xong hết rồi.” Cô giải thích né tránh: “Tôi sợ làm bù rối đầu tóc mất.”
“Tôi sẽ chú ý hơn.” Anh nói thô lỗ, không muốn cô cự tuyệt.
Kéo cổ áo trước ngực cô xuống, hai luồng hào nhũ lập tức trượt ra khỏi áo, cổ áo ép chặt bên dưới cặp vú đẫy đà, lớp sa mỏng của bộ lễ phục nhất thời biến thành nội y thật sexy, tràn đầy quyến rũ.
“A…” Cô khẽ kêu lên, mi tâm nhăn lại khi anh khóa trái hai cổ tay của cô ra phía sau thắt lưng.
Anh nâng hai đùi của cô lên chống ở bên giường, ra lệnh cho cô uốn hai đầu gối quỳ chân lên trên giường.
“Chẳng phải ở dưới nhà đang có khách chờ đó sao? Thế này sợ rằng có kịp hay không…” Cô có ý đồ muốn giãy giụa lần cuối.
Cô không muốn bị anh chiếm giữ như thế này ở trong nhà… ở ngay trên chiếc giường này. Biết đâu anh cũng đã từng chiếm giữ Hoài Tinh như vậy…
“Không sao cả, cứ để bọn họ chờ đi.”
Anh hoàn toàn không quan tâm, nếu người nào đó có ý nghĩ kỳ quái này nọ, chính là đúng với dự tính của anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...