Dưới sự thúc giục của Bạch Lăng Diệp cuối cùng Hàn Trạch Dương cũng chịu trở về công ty.
Trước khi ra khỏi cửa, Hàn Trạch Dương còn để lại cho cô một câu: "Yên tâm làm việc, tan làm anh sẽ làm bữa tối mang tới cho em!"
"Được!" Bạch Lăng Diệp cười cười gật đầu.
"Hai người có thể ngưng phát cẩu lương được rồi đấy, tôi đây không ăn nổi nữa rồi!" Lăng Hạo Thiên ở một bên gào khóc.
Bạch Lăng Diệp liếc mắt sang nhìn anh ta: "Chúng tôi cũng đâu có bảo anh phải ở lại đâu? Là tự mình anh muốn ở lại đó chứ!"
"Hai người, hai người hùa nhau bắt nạt tôi!"
Đúng lúc này chuông điện thoại của Lăng Hạo Thiên vang lên, anh lấy ra nhìn sau đó cười nói: "Đừng tưởng chỉ hai người biết phát cẩu lương, ông đây cũng có bạn gái đấy nhá!"
Nói xong anh liền nhấc máy, "Alo, Giai Kỳ, em tìm anh sao?"
"Ừm, Hạo Thiên, bây giờ anh đang ở đâu? Có ở cạnh Lăng Diệp không? Nếu ở cạnh thì anh chuyển máy cho cô ấy giúp em!"
"Hả? Không phải em gọi điện cho anh sao? Sao lại là tìm cô ấy chứ?"
"Bảo anh chuyển máy thì anh cứ chuyển đi! Hỏi nhiều vậy làm gì?"
"Được!" Lăng Hạo Thiên rầu rĩ đưa máy cho Bạch Lăng Diệp: "Cô nghe đi, cô ấy tìm cô đấy!"
"Hả? Tìm tôi?" Bạch Lăng Diệp đưa tay chỉ chỉ vào mình sau đó nhận điện thoại, "Giai Kỳ, cậu tìm mình sao?"
"Đúng vậy! Tại mình gọi cho cậu mà không được nên mới phải gọi qua máy của Hạo Thiên nhà mình!"
"A! Chắc là lúc sáng vào phòng phẫu thuật mình tắt máy đến giờ vẫn chưa có mở! Mà cậu gọi mình có chuyện gì sao?"
"Tất nhiên là có chuyện rồi!"
................
Hai người nói chuyện với nhau rất lâu khiến Lăng Hạo Thiên buồn bực muốn chết, Hàn Trạch Dương đã trở về công ty, bây giờ anh còn phải ngồi chờ cho đến khi họ nói chuyện xong.
Hết giờ nghỉ trưa Bạch Lăng Diệp mới cúp máy, cô ngẩng đầu lên thấy Lăng Hạo Thiên vẫn còn đang ngồi trên ghế thì hỏi: "Anh vẫn còn ở đây sao?"
Lăng Hạo Thiên không nói gì chỉ chỉ vào chiếc điện thoại trên tay cô, lúc này Bạch Lăng Diệp mới nhận ra mình đang giữ điện thoại của anh liền đưa cho anh sau đó xấu hổ nói: "Thật ngại quá, trả điện thoại cho anh!"
"Hai người nói chuyện cũng thật là lâu nha!" Lăng Hạo Thiên có chút bất bình.
"A? Không phải anh đang ghen vì tôi nói chuyện với bạn gái của anh đấy chứ?" Bạch Lăng Diệp dò xét hỏi sau đó liền cười trêu chọc: "Không biết nếu tôi nói chuyện này với Giai Kỳ thì cậu ấy sẽ có phản ứng thế nào nhỉ?"
"Ha ha, Lăng Diệp à, ý tôi đâu phải vậy! Ý tôi là hai người nói chuyện lâu như vậy rồi, chắc cô cũng khát rồi đúng không, để tôi rót nước cho cô!"
"Không cần đâu, tới giờ làm việc rồi, anh cũng nên trở về phòng mình đi chứ!"
"Được, được, được!" Lăng Hạo Thiên gật đầu sau đó cầm điện thoại chạy biến ra khỏi phòng.
Bạch Lăng Diệp lúc này mới thở ra một hơi lấy điện thoại ra mở máy, có một loạt cuộc gọi nhỡ và tin nhắn từ Vương Giai Kỳ, Bạch Lăng Diệp cười cười cất điện thoại sau đó bắt đầu làm việc.
Chiều nay chỉ có một vài bệnh nhân đến tìm cô để khám tổng quát và một vài giấy tờ ra viện cần cô ký tên, ngoài ra cũng không có ca phẫu thuật nào cả.
Thấm thoát trôi qua cũng đã tới cuối tuần, hôm nay là thứ bảy, Bạch Lăng Diệp tranh thủ ngày nghỉ để đưa mẹ cô đi xem xét lại cửa hàng cũng như tìm đại lý để cung cấp hoa.
Vì hôm nay Hàn Trạch Dương cũng được nghỉ nên anh đề nghị sẽ lái xe đưa hai mẹ con cô đi, Bạch Lăng Diệp vốn muốn từ chối vì không muốn làm phiền ngày nghỉ của anh, nhưng Hàn Trạch Dương lại nói anh không yên tâm, hơn nữa anh nói anh biết một số chỗ cung cấp hoa khá là uy tín nên cuối cùng Bạch Lăng Diệp cũng đồng ý.
Văn phòng đã được lắp đặt xong xuôi, chỉ cần sắp xếp đồ đạc sau đó bài trí vật phẩm là có thể khai trương.
Sau khi xem qua cửa hàng, Hạ Mộng Di cảm thấy khá hài lòng, nơi này cũng không quá lớn, rất vừa vặn để bà có thể quản lý, Bạch Lăng Diệp cũng đã suy nghĩ tới điều này, lúc đầu muốn mở một cửa hàng lớn một chút sau đó sẽ thuê thêm nhân viên phụ việc, nhưng mẹ cô lại không đồng ý, vì vậy cô chỉ có thể mở một cửa hàng nhỏ để mẹ cô yên tâm.
Sau khi xem xét,ba người cùng đi chọn một số vật dụng cần dùng trong cửa hàng sau đó lại đi tìm đại lý cung cấp hoa.
Dưới mối quan hệ của Hàn Trạch Dương việc này được giải quyết hết sức nhanh gọn.
Xong việc cũng đã tới xế chiều, Bạch Lăng Diệp thở phào nhẹ nhõm, cũng may là có thể xong trong ngày hôm nay, nếu không ngày mai cô lại phải đi làm không thể tới được.
Hàn Trạch Dương đưa hai người trở về, lúc tới cửa, Hạ Mộng Di mỉm cười nhìn Hàn Trạch Dương nói: "Hôm nay vất vả cho con rồi!"
"Không có đâu ạ!"
"À phải rồi, lát nữa sang nhà bác ăn cơm, gọi cả mẹ con sang nữa!"
"Đúng vậy, chút nữa anh với bác gái sang nhà ăn cơm với gia đình em cho vui!" Bạch Lăng Diệp cũng phụ họa thêm.
"Dạ vâng, chút nữa con sẽ sang!" Hàn Trạch Dương gật đầu đồng ý với hai người sau đó đợi hai người vào nhà mới đi vào nhà mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...