Cô còn nhớ năm đó lúc anh trai rời khỏi nhà, không một xu dính túi, đến sống cùng dì Trần ở một căn nhà ở khu ổ chuột, lúc đó cô thường lén chạy đến tìm anh trai lại không giúp gì được, chỉ có thể lấy tiền tiêu vặt của mình đưa cho anh, anh không nhận chỉ cười cười xoa đầu cô.
Mấy năm sau cuộc sống của bọn họ mới khá giả hơn nhờ công ty mà anh trai thành lập nên.
Thật không ngờ tất cả những khổ sở đó của anh trai đều do mẹ của cô mà ra.
Tần Minh Trân nhìn con gái, bà ta chỉ có thể bất lực mà rời đi, bà ta biết bây giờ bà ta có nói cái gì đi nữa con bé cũng sẽ không nghe lọt.
Thở dài một hơi, Tần Minh Trân nhìn Hàn Lạc Vi nói, "Được rồi! Mẹ về trước, con nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai mẹ lại đến!"
Hàn Lạc Vi cứ im lặng nằm đó rất lâu, mãi cho tới khi đằng sau lưng vang lên tiếng mở cửa cùng tiếng bước chân tiến vào phòng bệnh, cô mới hoàn hồn, xoay người ngồi dậy, lại phát hiện cả mảng gối chỗ cô nằm đã ướt đẫm nước mắt.
Lục Hạo tiến vào, vừa thấy bộ dạng của cô lúc này liền nhanh chân đi tới đưa tay lau nước mắt cho cô: "Sao vậy? Là ai làm tổn thương em sao?"
Vừa thấy Lục Hạo, Hàn Lạc Vi liền đưa tay ôm lấy anh mà khóc nức nở, "Lục Hạo, mẹ em! Năm đó mẹ em là người tìm cách đuổi anh trai ra khỏi nhà!"
Mà Lục Hạo vẫn giữ nguyên tư thế cúi người để mặc cô ôm mình.
Vừa lúc nãy, anh đem tài liệu cho Hàn Trạch Dương, tình cờ nghe được cuộc nói chuyện điện thoại của Hàn Trạch Dương và Bạch Lăng Diệp, biết được ba mẹ cô cãi nhau ở trong bệnh viện, anh lập tức xin Hàn Trạch Dương nghỉ một buổi sáng để tới tìm cô, không ngờ vừa tới lại thấy bộ dạng hoa lê đới vũ này của cô.
Lục Hạo nhẹ nhàng vỗ về cô, mãi một lúc sau Hàn Lạc Vi mới ngừng khóc, cô buông anh ra, ngẩng đầu nhìn anh, "Lục Hạo, em phải làm sao đây? Em không biết nên đối mặt với anh trai như thế nào? Không ngờ, mẹ em lại có thể làm những việc như vậy!" Rõ ràng nói ra câu này, trong lòng cô lại rất khổ sở.
Lục Hạo đau lòng nắm lấy cánh tay cô, ngồi xuống bên cạnh cô an ủi: "Lạc Vi, không cần lo lắng, những chuyện này Trạch Dương sớm đã không để ý rồi! Em thấy đấy những năm này cậu ấy đối xử với em rất tốt cho nên em không cần phải tự trách mình! Hơn nữa cho dù có chuyện gì anh cũng sẽ luôn ở bên cạnh em!" Lục Hạo đưa tay nắm chặt lấy bàn tay cô.
"Ừm!" Hàn Lạc Vi mỉm cười nhìn bàn tay hai người đang nắm chặt vào nhau.
"Cốc cốc!" Tiếng gõ cửa vang lên.
Bạch Lăng Diệp đứng ở cửa mỉm cười nhìn hai người: "Lục Hạo cậu đến rồi! Làm phiền cậu ra ngoài một chút để tôi kiểm tra cho Lạc Vi, một lát nữa cậu có thể đưa con bé ra ngoài đi dạo!"
"Được!" Lục Hạo đứng dậy cưng chiều nhìn Hàn Lạc Vi, anh ra ngoài trước, lát nữa sẽ đưa em đi dạo!"
"Ừm!" Hàn Lạc Vi mỉm cười gật đầu.
Bạch Lăng Diệp bước vào kiểm tra sơ bộ vết khâu của cô sau đó cười nói: "Tiến triển rất tốt, hai ngày nữa là có thể xuất viện rồi! Nếu em không muốn trở về nhà thì vẫn có thể tiếp tục ở chỗ anh chị, yên tâm đi, anh chị vẫn luôn chào đón em!"
Hàn Lạc Vi cắn môi, mẹ cô đã làm những điều như vậy với anh trai, vậy mà anh ấy vẫn có thể đối tốt với cô, bao dung cô, nghĩ đến đây trong lòng cô càng cảm thấy áy náy.
Một lúc sau Hàn Lạc Vi ngẩng đầu nhìn Bạch Lăng Diệp nói: "Chị dâu, em muốn trở về nhà, em không muốn trốn tránh nữa, em cũng sẽ nói rõ với ba người em muốn kết hôn là Lục Hạo, không phải là ai khác, cho dù có bị ba đuổi ra khỏi nhà em vẫn muốn thử một lần!" Cô không muốn làm người hèn nhát nữa, hơn nữa cô cũng không muốn làm phiền cuộc sống riêng tư của anh trai nữa, dù sao người có lỗi với anh trai cũng là mẹ ruột của cô.
Bạch Lăng Diệp mỉm cười, "Được rồi, cho dù em có quyết định như thế nào chị và anh trai em cũng sẽ luôn ủng hộ em! Hãy nhớ em không chỉ có một mình!"
Hàn Lạc Vi cảm động nhìn Bạch Lăng Diệp, "Cảm ơn chị! Chị dâu!"
Bạch Lăng Diệp xoa đầu cô: "Con bé ngốc này, cảm ơn cái gì chứ? Chúng ta đều là người một nhà!"
Ba chữ "Người một nhà" lại khiến Hàn Lạc Vi cảm động không thôi.
Đúng vậy, cô và anh trai chính là người một nhà, cho nên dù có chuyện gì xảy ra đi nữa thì quan hệ giữa bọn họ cũng không thay đổi.
Sau khi Bạch Lăng Diệp rời đi, Lục Hạo cũng trở lại đưa Hàn Lạc Vi ra ngoài đi dạo.
Tâm trạng của Hàn Lạc Vi dường như đã tốt hơn rất nhiều, đi đến chỗ ghế đá, Lục Hạo dìu cô ngồi xuống, anh hỏi: "Sao vậy? Lăng Diệp cô ấy nói gì với em mà khiến em vui như vậy?"
Hàn Lạc Vi cười cười, "Chị ấy nói hai ngày nữa em có thể xuất viện rồi!"
"Thật sao?" Lục Hạo vui mừng, xong như nhớ tới gì đó, giọng anh đột nhiên trầm xuống, "Vậy sau đó em định tính thế nào?"
Hàn Lạc Vi đưa tay cầm lấy tay anh, nghiêm túc nhìn anh, "Lục Hạo, em định nói chuyện của chúng ta cho ba mẹ của em, cho dù có được họ chúc phúc hay không, em cũng nhất định sẽ ở bên anh!"
Lục Hạo nhìn ánh mắt kiên định của cô, cười nói: "Được! Đến lúc đó anh sẽ cùng em đi gặp ba mẹ của em!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...