Sau khi tiễn hai người Hạ Mộng Di và Trần Nhã Tịnh về, Hàn Trạch Dương quay trở lại phòng Bạch Lăng Diệp, anh nhìn cô hỏi: "Bữa tối đã chuẩn bị xong rồi, em muốn ăn ở đây hay là tới phòng ăn?"
Bạch Lăng Diệp ngẩng đầu nhìn anh, "Vậy thì ăn ở ngoài đi!"
Hàn Trạch Dương lập tức bước tới đỡ cô xuống giường, đi được vài bước, Bạch Lăng Diệp đột nhiên khựng lại, cô quay sang nhìn anh, "Cái đó, em có chút lạnh, muốn mặc thêm áo khoác, hay là anh ra ngoài trước, em mặc xong áo sẽ ra!"
Hàn Trạch Dương thấy cô kêu lạnh liền buông cô ra, đi tới tủ quần áo muốn lấy áo khoác giúp cô.
Bạch Lăng Diệp ngơ ngác nhìn anh, "Anh làm gì vậy?"
"Không phải em nói lạnh sao? Anh lấy áo khoác cho em!"
Bạch Lăng Diệp đột nhiên cảm thấy vô cùng khó xử, tại sao anh lại không hiểu ý của cô chứ?
Cô cắn cắn môi, cúi đầu ngại ngùng nói: "Em không có mặc áo lót, bây giờ anh ra ngoài được chưa?"
Hàn Trạch Dương ngơ ngác, ánh mắt anh dừng ở trước ngực của cô, sau đó khuôn mặt đỏ lên.
Cảm giác được ánh mắt của anh, Bạch Lăng Diệp vội vã lấy tay che lại ngực mình, ánh mắt như hình viên đạn liếc nhìn anh: "Anh nhìn cái gì? Còn không mau ra ngoài cho em!"
Hàn Trạch Dương vẻ mặt chột dạ, vội vã cúi đầu đặt áo khoác xuống chiếc ghế bên cạnh sau đó nhanh chóng đi ra ngoài, "Được rồi! Anh đi ra ngoài trước!"
Sau khi ra khỏi phòng, Hàn Trạch Dương nhanh chóng đóng cửa phòng lại, anh tựa vào cửa thở hổn hển.
Vừa rồi anh chột dạ cái gì chứ, cũng đâu phải là chưa từng nhìn.
Mà Bạch Lăng Diệp sau khi thấy bộ dạng chột dạ này của anh thì khoé miệng khẽ mỉm cười, thì ra anh cũng có lúc lại đáng yêu đến như vậy.
! ****************!
Nghỉ ngơi một ngày, cơ thể Bạch Lăng Diệp đã sớm khỏe lại, vì vậy sáng hôm sau cô đã có thể đi làm bình thường.
Vừa tới bệnh viện, Lăng Hạo Thiên đã kéo cô ngay vào phòng làm việc, anh ta nhìn quanh người cô một vòng: "May quá, trông có vẻ cô đã khỏe rồi!"
Bạch Lăng Diệp khó hiểu nhìn anh ta.
Thấy ánh mắt này của cô, Lăng Hạo Thiên lập tức hiểu ra, anh ta nói: "Thật may là cô đã khỏe lại, cô biết không, ngày hôm qua mới sáng sớm cái tên ở nhà cô kia đã gọi điện bắt tôi qua đó chỉ để xem bệnh giúp cô, cô nói xem, nếu như hôm nay cô không khỏe lại, cậu ta nhất định sẽ giết tôi mất!"
Bạch Lăng Diệp kinh ngạc, thì ra hôm qua, Hàn Trạch Dương đã gọi Lăng Hạo Thiên đến khám cho cô, trong lòng cô bỗng cảm thấy vui vẻ.
Nhưng mà nghĩ lại, cô lại cảm thấy xấu hổ, đường đường là một bác sĩ như cô, ngay cả bệnh đơn giản thường ngày còn phải gọi người khác tới khám giúp, điều này có phải nói rằng cô rất là vô dụng không, chuyện này nếu để người ngoài biết được, có phải là khiến cô mất mặt lắm không.
Vì thế nên biểu cảm trên khuôn mặt của Bạch Lăng Diệp thay đổi hết sức nhanh chóng từ vui vẻ chuyển sang giận dữ.
Mà Lăng Hạo Thiên không để ý đến sự thay đổi trên vẻ mặt của cô, vẫn tiếp tục nói: "Lăng Diệp, cô biết không, nghe nói đã hai tối, Lục Hạo đều qua đêm ở đây, một mình chăm sóc cho Hàn Lạc Vi! Cô nói xem, chuyện của bọn họ có phải liệu đã thành rồi không?"
Bạch Lăng Diệp lắc đầu: "Tôi thấy chưa chắc!"
"Tại sao lại chưa chắc?"
"Anh nói xem, nếu chuyện của bọn họ đã thành thì tại sao đến bây giờ Lạc Vi, con bé vẫn phải giả vờ hôn mê?"
Lăng Hạo Thiên gật gật đầu: "Đúng vậy, chẳng lẽ Lục Hạo, cậu ta vẫn chưa suy nghĩ thông sao?"
"Chính xác!" Bạch Lăng Diệp búng tay một cái, "Cho nên bây giờ chúng ta phải tạo thêm kích thích cho cậu ta mới được!"
Lăng Hạo Thiên nhíu mày: "Cô lại muốn làm gì nữa?"
Bạch Lăng Diệp mỉm cười, trong đầu cô lại vạch sẵn ra một kế hoạch.
Đến giờ làm việc, Bạch Lăng Diệp bắt đầu đi buồng, khi đến phòng bệnh của Hàn Lạc Vi, cô hơi do dự một chút rồi mới bước vào, vì qua cửa kính, cô có thể nhìn thấy Hàn Dật và Tần Minh Trân đang ở bên trong.
Vừa đẩy cửa bước vào, hai người bên trong nghe tiếng động liền quay ra, vừa nhìn thấy cô, Hàn Dật liền không vui mà hỏi: "Cô tới đây làm gì?"
Bạch Lăng Diệp thản nhiên nhìn ông ta, "Xin lỗi, nhưng tôi là bác sĩ chủ trị của bệnh nhân, tôi đến đây là để khám cho bệnh nhân của tôi!"
"Bác sĩ chủ trị? Tại sao lại là cô?" Hàn Dật nhíu mày hỏi, vì đây là phòng bệnh vip, nên chỉ có mình Hàn Lạc Vi nằm ở phòng bệnh này, cho nên bệnh nhân mà Bạch Lăng Diệp nhắc đến chính là Hàn Lạc Vi.
"Ồ, hai người không biết sao? Tôi tưởng lúc hai người làm thủ tục cho con bé thì đã xem qua các thông tin rồi chứ?"
Hàn Dật cau mày, cô đây là đang nói kháy bọn họ sao, tối hôm đó khi bọn họ, chạy tới thì Hàn Lạc Vi đã được phẫu thuật xong đưa về phòng bệnh, mà mọi thủ tục nhập viện của con bé đều đã được Hàn Trạch Dương làm xong trước khi bọn họ đến, hơn nữa, từ khi bọn họ tới, cô đều không xuất hiện lấy một lần thử hỏi làm sao bọn họ có thể biết được bác sĩ chủ trị của con bé là ai chứ.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...