Cô Vợ Bí Ẩn


Bạch Lăng Diệp nhướng mày, "Ồ vậy sao?”
Lăng Hạo Thiên vội vã gật đầu"Đúng vậy, tôi nói cho cô biết, hình như là Trạch Dương cố ý không nói với cậu ấy tình hình của con bé, theo cô là vì sao?"
Bạch Lăng Diệp chỉ mỉm cười không nói gì.

Một tiếng sau, cửa phòng phẫu thuật mở ra, Hàn Lạc Vi được đẩy ra ngoài.

Lục Hạo vội vã chạy tới bên cạnh giường bệnh, "Cô ấy sao rồi?"
Bạch Lăng Diệp nhíu mày nhìn bộ dạng này của anh ta, thế này mà còn không phải thích thì thế nào mới là thích?
Cô thở dài một tiếng, cố cho giọng mình trầm xuống, "Chưa biết được, còn phải xem cô ấy có thể tỉnh lại được hay không đã!"
"Cái gì?" Lục Hạo hoảng hốt kêu lên, anh còn không nhận ra giọng mình quá to khiến mọi người chú ý.

Bạch Lăng Diệp lại tiếp thở dài nói: "Tôi cũng đã cố gắng hết sức, chỉ là phải xem con bé có muốn tỉnh lại hay không thôi!"

Ở một bên Lăng Hạo Thiên không khỏi lén trốn vào một góc mà cười trộm.

Khả năng diễn xuất của Bạch Lăng Diệp và Hàn Trạch Dương quả thực là đỉnh cao, vì hai người bọn họ mà khiến cho Lục Hạo, cậu ta phải lo lắng đến sốt vó, nếu không phải anh đã biết sự thật, nói không chừng cũng sẽ tin những lời Bạch Lăng Diệp vừa nói.

"Tại sao cô ấy không muốn tỉnh lại chứ?"
Không cần Bạch Lăng Diệp trả lời, Lăng Hạo Thiên đã từ trong góc nhảy ra nói: "Điều này còn phải hỏi sao? Dĩ nhiên là vì con bé không còn gì níu kéo nữa rồi! Cậu nói xem con bé thích cậu bao nhiêu năm cậu không thèm để ý, đến bây giờ cậu lấy tư cách gì để ở đây lo lắng cho con bé?"
"Tôi! " Lời của Lăng Hạo Thiên làm Lục Hạo không biết phải nói gì.

Lúc này Hàn Trạch Dương từ trên ghế đứng dậy đi tới, "Hai cậu đừng cãi nhau nữa, để con bé trở về phòng nghỉ ngơi đi, nó có tỉnh lại hay không thì cũng phải đưa nó trở về phòng đã!" Nói xong anh liền đi theo mấy y tá đẩy giường bệnh về phòng bệnh.

Lục Hạo muốn đi theo lại bị anh ngăn cản, "Lục Hạo, cậu trở về công ty đi! Ở đây không cần phiền đến cậu!"
Lục Hạo chỉ có thể đứng đó nhìn mọi người đẩy giường bệnh của Hàn Lạc Vi trở về phòng bệnh vip.

Vừa vào phòng bệnh, Bạch Lăng Diệp đã đi tới bên cạnh Hàn Trạch Dương cười nói: "Thật không ngờ diễn xuất của anh lại tốt như vậy nha!"
"Không phải em cũng thế sao?" Hàn Trạch Dương đưa tay vén mái tóc hơi rối của cô ra sau tai.

"Như nhau thôi!" Bạch Lăng Diệp cúi đầu để anh vén tóc giúp mình, "Phải rồi, vừa rồi anh bảo anh ấy trở về công ty, như vậy không phải vừa rồi chúng ta phí công vô ích rồi sao?" cô ngẩng đầu lên nhìn anh.

Hàn Trạch Dương nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô, "Em yên tâm đi, theo như hiểu biết của anh về cậu ta, sau khi tan làm, chắc chắn cậu ta sẽ lại đến đây thôi!"
"Ừm!"Bạch Lăng Diệp đưa tay vòng qua ôm eo anh.


"Khụ khụ khụ!" Tiếng ho khan khiến hai người không khỏi giật mình vội vã buông đối phương ra.

Trên giường, không biết Hàn Lạc Vi đã tỉnh từ lúc nào, mỉm cười yếu ớt với hai người, "Hai người, đây là phòng bệnh đấy, hai người không thể tìm chỗ riêng tư hơn sao?"
"Lạc Vi, em tỉnh rồi sao?" Bạch Lăng Diệp vội chạy tới cạnh giường bệnh.

"Đúng vậy, chị dâu, em vừa mới tỉnh đã bị hai người nhét cho một đống cẩu lương, biết vậy, em đã không tỉnh lại sớm như vậy rồi!"
"Ha ha!" Bạch Lăng Diệp cười ngại ngùng, "Em tỉnh là tốt rồi!"
"Ừm, chị dâu, vừa rồi hai người nói chuyện gì vậy?"
Bạch Lăng Diệp cắn môi, cuối cùng nói: "Bọn chị đang nói về Lục Hạo, cậu ấy đã ngồi chờ bên ngoài phòng phẫu thuật suốt cả buổi!"
"Lục Hạo? Anh ấy đến sao? Anh ấy ở đâu?" Hàn Lạc Vi kích động muốn ngồi dậy, điều này có phải nói, anh ấy cũng rất quan tâm cô không?
Bạch Lăng Diệp vội vã ngăn lại, "Không được, tình trạng của em, bây giờ tuyệt đối không được ngồi dậy, nếu không vết thương sẽ bị tổn thương, em mau nằm xuống đi!" Bạch Lăng Diệp đỡ Hàn Lạc Vi nằm xuống, chỉnh lại tư thế giúp cô ấy.

"Còn về Lục Hạo, anh trai em đã bảo cậu ấy trở về công ty rồi!"
Trong giây lát, khuôn mặt Hàn Lạc Vi ánh lên vẻ thất vọng.


Bạch Lăng Diệp thở dài, "Nhưng mà em yên tâm đi, chị chắc chắn trong lòng cậu ta có em, hơn nữa còn là rất quan tâm!" cô nhìn Hàn Lạc Vi, " Cho nên chị muốn em phối hợp một chút, để cậu ta nói ra tình cảm thật của mình!"
"Thật sao? Chị nói đi, em nhất định sẽ phối hợp!" Đôi mắt Hàn Lạc Vi ánh lên vẻ hy vọng, mặc dù khuôn mặt vẫn còn nhợt nhạt, nhưng đôi mắt ấy lại sáng rỡ như ánh sao trời vậy.

"Ừm! Chị muốn em giả vờ hôn mê không tỉnh lại trong một thời gian?"
"Giả vờ hôn mê?" Hàn Lạc Vi ngơ ngác.

"Đúng vậy, chính là giả vờ hôn mê kể cả trước mặt của ba mẹ em, em làm được chứ?"
Hàn Lạc Vi suy nghĩ một chút rồi kiên định gật đầu: "Vâng, chỉ cần có thể biết được tình cảm anh ấy dành cho em, chị bảo em làm gì cũng được!"
Hàn Trạch Dương nhìn Hàn Lạc Vi như vậy, trong lòng không khỏi cảm thán, xem ra con bé thật sự rất thích Lục Hạo, không thể buông bỏ được, như vậy cũng tốt.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui