Cô Vợ Bất Đắc Dĩ
Anh kéo nhẹ đầu cô ngả vào vai mình. Tay vỗ nhè nhẹ lên đầu cô. Còn cô thì cứ tựa đầu vào vai anh mà khóc cho thỏa. Nước mắt cô lăn dài xuống đôi gò má nóng thổi. Đây là những giọt nước mắt đau khổ sao?? Những giọt nước từ trong khóe mắt cứ thi nhau tuôn rơi như chưa bao giờ được rơi. Anh dịu dàng nói: _Em yêu Chấn Vũ rồi Thiên Nhi à!! Cô nói trong tiếng nấc: _Em yêu anh ấy rồi!! _Yêu anh ấy thật rồi anh à!! Anh lại dùng tay vỗ nhè nhẹ đầu lưng cô an ủi cô mà cô nào có hay lòng anh đang đau như trăm ngàn nhát dao đâm vào thế nhưng anh vẫn cố tỏ ra là một điểm tựa vững chắc để cô gục đầu vào mà khóc. Anh vẫn cứ thế ngồi im để cô tha hồ gục đầu vào mà khóc. Khóc xong cô ngủ quên lúc nào không hay biết. Anh thấy cô dường như đã ngủ quên nên nhẹ nhàng bế cô ra rồi bắt một chiếc taxi rồi anh đưa cô về. Cô tựa đầu vào vai anh mà ngủ ngon lành. Còn anh thì lặng thinh chăm chú ngắm nhìn gương mặt đang say ngủ của cô rồi nhẹ nhàng vén mái tóc đang lòa xòa trước mặt vào vành tai. Anh là thế tình yêu anh dành cho cô luôn thầm lặng và ấm áp. Tới trước nhà anh vội trả tiền cho tài xế rồi dặn kêu anh ta bấm chuông kêu người nhà ra dìu cô vào. Anh đẩy cửa xe bước xuống rồi bỏ đi. Trước khi đi anh còn ngoái lại nhìn cô lần cuối rồi mới chịu bước đi. Nghe tiếng chuông cửa anh vội chạy ra mở cửa thấy anh tài xế taxi đang đi qua đi lại trước cửa nhà. Thấy anh anh ta vội nói: _Anh là người nhà cô gái này phải không?? Anh bước đến rồi nhìn vào xe thấy cô đang nằm ngủ ngon lành trên ghế. Bao nhiêu lo lắng trong lòng vụt tan biến. Anh lấy bóp ra trả tiền rồi bế cô vào trong. Trong vòng tay của anh cô như một sinh vật bé nhỏ cần được che chở. Cô khẽ chép miệng: _Em yêu....anh....Vũ..... thật rồi!! Anh như sững người trước câu nói của cô. Cuối cùng cái điều anh lo lắng nhất cũng đã thành sự thật người mà anh "không biết yêu từ bao giờ" đã yêu anh thật rồi. Anh khẽ nói: _Em yêu tui rồi sao??? Anh đặt cô xuống nệm kéo chăn lên đắp cho cô rổi cúi xuống hôn lên trán cô. Anh nói: _Đừng yêu anh nữa, em nhé!!! Giọt nước mắt anh rơi xuống khóe miệng cô. Đây là lần đầu tiên anh khóc kể từ khi mẹ anh mất. Là vì cô ư?? Anh lau nhẹ giọt nước còn đọng lại trên khóe mắt cô rồi hôn nhẹ lên đôi mắt ấy. Anh nghĩ đây là lần cuối anh thể hiện tình yêu của mình với cô trong thầm lặng. Rồi anh quay lưng đi không quay lại nhìn cô nữa. Anh ngồi trên giường hai tay ôm lấy đầu suy nghĩ rất nhiều: _Mình phải làm sao??
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...