Đám người phía dưới ai cũng thấp thỏm không biết vương phi gọi mình đến đây làm gì, mọi người ai cũng đang bận rộn làm việc thì đột nhiên bị gọi đến cho nên không tránh khỏi căng thẳng.
Dương Khánh Vân quan sát đám người một lượt lại thấy có ba người vô cùng bình tĩnh, nàng dừng mắt trên người họ một lúc cũng không ai có phản ứng gì, trong đây có hai nam một nữ, có điều nữ nhân nét mặt lại có chút khinh thường.
“Các ngươi có còn nhớ lời thề khi quyết định ở lại Khánh vương phủ chứ?” Trong không gian yên tĩnh đến đáng sợ giọng nói trong veo lạnh lùng của Dương Khánh Vân vang lên.
Ai nấy đều run sợ lại đồng thanh nói: “Chúng nô tài/nô tỳ nhớ.
“Tốt lắm, các ngươi có biết bổn vương phi gọi các ngươi đến để làm gì không? Chính là kiểm nghiệm lòng trung thành của các ngươi.” Dương Khánh Vân nhấp một ngụm trà nói.
Lời nói của nàng dẫn đến một trận xôn xao bên dưới.
Dương Khánh Vân lại như có như không nhìn ba người kia, vẫn không có phản ứng, tốt lắm.
Nàng lại đột nhiên đứng dậy đi xuống phía dưới, lướt qua từng người từng người một, lại dừng trước mặt ba người đang đứng sát nhau nói to: “Tối qua vương gia đột nhiên phát độc, đại phu kiểm tra bên trong thức ăn của vương gia có mị dược, bổn vương phi cho các ngươi một cơ hội tự thú nhận, là ai đã hạ dược vào trong thức ăn của vương gia?”
Giọng nói của nàng sắc bén lại nhìn chăm chăm vào ba người trước mắt.
Cả đám kinh hoàng hoảng sợ chỉ có nữ nhân trước mắt nàng là bình tĩnh nói: “Vương phi, không phải là người phụ trách nấu ăn cho vương gia sao, phòng bếp trong Trúc Lâm Viện do người quản không ai dám đến gần, cũng không được phép đến, chúng nô tỳ luôn làm theo lời người phân phó, thiết nghĩ chỉ có hai nha hoàn thân cận người được phép lui tới.”
“Ồ, ngươi nói vậy thì chỉ có bổn vương phi, Thanh Lam và Thu Hoài là có cơ hội ra tay rồi, bổn vương phi đương nhiên không hạ dược vương gia, nếu không phải bổn vương phi thì là hai người họ, người nghĩ sẽ là ai đây?”
“Nô tỳ không biết cũng không dám đoán bừa.
Dương Khánh Vân nghe vậy cũng không nói gì thêm, nàng lại tiến về phía hai người Thanh Lam và Thu Hoài nói: “Đúng là chỉ có hai người khiến bổn vương phi nghi ngờ, dẫu sao thì cũng chỉ có hai người được phép vào bếp phụ bổn vương phi nấu nướng, nói đi, trong hai người các người ai làm?”
“Chúng nô tỳ không làm, xin vương phi minh xét.” Cả hai đều sợ hãi quỳ xuống.
Dương Khánh Vân không nói gì lại nhìn xuống mọi người nói: “Bổn vương phi cảm thấy vương phủ này cần phải thanh lọc lại một lần nữa, trong đây thật sự có nhiều người lòng dạ đen tối.”
Đám người nghe vậy không ai không run sợ, Dương Khánh Vân lại nói: “Quản gia mang một bình nước lớn cùng hai mươi cái ly đến đây cho bổn vương phi “Vâng vương phi
Trương Việt lại phân phó ba bốn gia đình đi cùng hắn, chỉ trong chốc lát liền đưa đến một bình nước, bốn gia đình thì mỗi người cầm mười cái lý,
Dương Khánh Vân lại lấy từ trong người ra một cái lọ nói: “Trên tay bổn vương phi là một loại dược có tên Thử Lòng Người bổn vương phi sẽ rắc vào trong nước này rồi đưa đến cho từng người uống, kẻ nào nói dối tức thời cổ họng tắc nghẽn không bao giờ có thể nói được nữa.
Nói xong nàng quả nhiên rắc thuốc bột có trong cái lọ vào chậu nước rồi phân phó quản gia rót ra hai mươi cái ly mang xuống cho từng người.
Mỗi người cầm ly nước mà tay run rẩy như muốn đánh rơi cốc nước, Dương Khánh Vẫn thấy vậy lại nói: “Người nào làm rơi cốc bổn vương phi quy người đó lòng dạ bất chính không cần nói nhiều lập tức lôi ra ngoài rạch bụng lấy lòng Nghe vậy không ai dám run rẩy bàn tay ngược lại cầm rất chắc, Dương Khánh Vân lại nói: “Trong số các ngươi ai khẳng định mình không đầu độc vương gia, không hai lòng với Khánh vương phủ thì uống ly nước trong tay, nếu các ngươi nói dối hậu quả tự chịu”
Cả đám ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta có một số người đã bắt đầu uống chén ly nước, Thu Hoài cũng bắt đầu uống, Thanh Lam có chút chần chừ nhưng cũng đã nâng ly lên uống, phía sau mọi người cũng lần lượt cầm ly lên uống.
Thế nhưng cũng có một số người đã lợi dụng chỗ khuất tìm cách đổ ly nước đi.
Nhìn mọi người ai cũng một bộ dạng ta trong sạch nâng ly lên uống, khỏe môi của Dương Khánh Vân giương lên một chút lại chờ biểu hiện tiếp theo của bọn họ.
Trong phút chốc có một số người ôm lấy cổ khàn giọng nói: “A, cổ của ta, đau đau quá, cứu, cứu ta
Số người ôm cổ kêu khàn ngày càng đông, trong đó có Thu Hoài và Thanh Lam, bọn họ kêu la vang vọng cả đại sảnh, khiến mấy người bên ngoài đang tiến tới thì dừng lại.
“Nữ nhân bên trong đang làm cái gì?” Đường Huy không nhịn được thắc mắc.
Trịnh Lâm lại không chút bất ngờ lại có chút hí hửng nói: “Chờ xem.
Tạ Đình ngồi im bất động không di chuyển xe lăn nữa, từ ngày có chiếc xe lăn này hắn đi lại cũng nhiều hơn, chủ yếu là đi ngắm cảnh, sưởi nắng buổi sáng cùng Dương Khánh Vân, hằn ban đầu bài xích nhưng lâu dần lại cảm thấy thích, ảnh nắng buổi sáng thật sự ấm áp.
Bên trong lại tiếp tục có những tiếng kêu khàn, Dương Khánh Vân chỉ hờ hững nhìn không nói gì, lại nhìn xuống dưới còn sót lại năm người không có việc gì trong đó có ba nữ hai nam.
“Rất tốt, chỉ có các ngươi là hoàn hảo, lên cả đây cho bồn vương phi.
Năm người tự tin bước về phía trước như thể mình vô cùng trong sạch, đám người kia là một lũ ngu ngốc.
Mà lúc này đám người nằm lăn lộn dưới đất cũng đã ngất xỉu, đợi đến khi cả năm người đi tới trước mặt Dương Khánh Vân nàng lại nhẹ giọng nói: “Nói đi trong năm người kẻ nào đầu độc vương gia.
Cả năm nghe câu hỏi của nàng sửng sốt lần kinh sợ, nô tỳ kia chợt lên tiếng: “Vương phi chúng nô tỳ không phải đã không việc gì rồi sao, tại sao lại.
Nói đến đây trong đầu nàng ta xẹt qua cái gì đó, hoảng thần nhìn Dương Khánh Vân, bọn họ đã bị lừa.
Dương Khánh Vân bắt trọn khuôn mặt sợ hãi của nàng ta nói: “Các người trong lòng có quỷ nên không uống ly nước kia phải không, nói cho các ngươi biết ai uống ly nước kia mới chính là kẻ trong sạch.
“Tại sao lại như vậy? Không thể, không thể nào.” Một gia định kinh sợ lắp bắp nói.
“Tại sao ư, thì chính là như vậy, trong năm người các ngươi bổn vương phi biết chỉ có một người là đầu độc vương gia còn bốn người còn lại hẳn đã làm điều gì sai trái hoặc có ý đồ mờ ám với vương phủ nên không dám uống, bổn vương phi cho các ngươi một cơ hội cuối cùng thú nhận về tội lỗi của mình, chỉ cần thừa nhận bổn vương phi tha một mạng cho các ngươi.”
“Nào, ai sẽ là người thú tội trước.”
Năm người chỉ có nô tỳ lúc nãy là dùng ánh mắt sắc bén nhìn nàng Dương Khánh Vân lại dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn nàng ta khiến nàng ta xém chút xông lên đánh người, bốn người còn lại đều lấp lửng không lên.
“Thế nào, không có ai thừa nhận sao, được thôi, quản gia đầu, lôi bốn người này ra ngoài, cắt lưỡi lột da cho bổn vương phi, riêng nô tỳ này bổn vương phi muốn tự mình xử lý.
Dương Khánh Vân mắt lạnh nhìn nàng ta.
Bốn người kia bị lôi đi nhưng giữa chừng lại phản kích, rút thủy chủ ra giết bốn gia đình, Dương Khánh Vân thấy vậy khẽ híp mắt cười lạnh nói: “Cuối cùng cũng không nhịn được lộ diện sao? Bổn vương phi còn nghĩ các ngươi sẽ trốn lâu thêm chút chứ, nói đi, ai sai các ngươi đến đây?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...