Trong một căn phòng rộng lớn được trang trí xa hoa lộng lẫy, trên một chiếc giường phủ quanh là màn lụa màu đỏ có một nữ nhân vừa xoa bụng vừa có chút mong đợi, khuôn mặt cũng hiện rõ vui mừng hạnh phúc, nàng như đang chờ người đến, tâm tư thấp thỏm lên xuống.
Không để nàng ta chờ lâu trong thoáng chốc bên tai liền nghe tiếng bước chân truyền đến.
Nữ tử kích động nhìn ra phía cửa đúng lúc này một nam nhân với phong thái cao ngạo, đĩnh đạc xuất hiện trong tầm mắt của nàng ta.
“Vương gia, người đến rồi.” Nữ tử sung sướng kinh hồ.
Nam nhân lại chẳng tỏ ra có chút vui mừng nào khi gặp nữ nhân, khuôn mặt lại có chút chán ghét lạnh giọng hỏi: “Ngươi kêu bổn vương đến làm gì? Có biết bổn vương rất bận hay không?”
“Thiếp biết nhưng thiếp có một tin vui muốn nói với người.
Nữ tử có chút âu yếm nhìn nam nhân, cả tháng nay hắn không đến đây nàng thật sự nhớ hắn.
“Tin vui? Nói bổn vương nghe xem.” Nam tử không đi đến bên giường như mọi khi mà ngồi xuống ghế.
Nữ tử lại vuốt vuốt bụng nói: “Mấy hôm nay thiếp ăn uống không được, ngửi thấy mùi thức ăn là buồn nôn nên có gọi đại đến bắt mạch, hắn nói cho thiếp biết thiếp đang mang thai, hơn hai tháng rồi.”
Nói đến đây nữ tử không kìm nén được xúc động lại nói: “Vương gia, thiếp đã mang thai con của ngài, chúng ta đã có hài tử rồi.”
Những tưởng nam nhân kia cũng kích động như mình nhưng hắn lại nói ra một câu lạnh ngắt, “Phá đi.”
Nữ tử sửng sốt nhìn nam nhân, không dám tin hỏi lại: “Vương gia, ngài nói, nói cái gì?”
“Không nghe thấy sao, thính lực của người ngày một kém rồi đấy, bổn vương phải kêu Thiên Sa huấn luyện lại người rồi, bổn vương nói hủy cái thai đó đi, bổn vương không cần một tạp chủng.”
Giọng nói của nam nhân lạnh lùng tuyệt tình khiến nữ nhân toàn thân lạnh buốt, hai mắt luôn nhìn nam nhân, lại lạc giọng nói: “Cái thai trong bụng thiếp là con của ngài a không phải là tạp chủng, ngài vì sao lại nói như vậy?”
“Thì sao, người xuất thân chỉ là một kỹ nữ đê hèn, ti tiện cũng xứng mang thai con bổn vương sao, đúng là nỗi sỉ nhục của bổn vương, lại nói ai cho phép người có thai, Hà Bích Thủy, người muốn chết sao?” Ánh mắt của nam nhân nhìn nữ nhân vô cùng sắc bén, nó như một con dao xuyên thẳng vào tim nữ nhân.
Trái tim của nàng ta như nghẹn lại, đôi đồng tử hiện rõ vẻ đau đớn trong tai nàng ta chỉ toàn là câu nói mai mỉa của nam nhân, tạp chủng, đê hèn, ti tiện.
Thì ra trong mắt hắn nàng chỉ là một kỹ nữ đê hèn ti tiện, hắn xem cái thai của nàng chỉ là một tạp chủng không nên tồn tại, bàn tay đặt ở bụng của nàng ta khẽ nắm chặt lại, sau đó lại nhìn nam nhân hỏi: “Thiếp muốn hỏi ngài một câu, được không “Hỏi nhanh đi.” Nam nhân một bộ dạng mất kiên nhẫn, khuôn “Người có thích ta không? Trong mắt người ta chỉ là một kỹ mặt không giấu sự chán ghét.
nữ thôi sao?” Hà Bích Thủy gắt gao nhìn nam nhân mình yêu, muốn hắn cho nàng một câu trả lời.
“Thích sao, đối với bổn vương mà nói nữ nhân chỉ như một tấm bình phong mà thôi, nhưng mà người lại khác.
Nam nhân nói đến đây lại dừng một chút.
Đôi mắt của Hà Bích Thủy lóe lên tia hy vọng nhưng sau đó rất nhanh bị dập tắt bởi câu nói của nam nhân.
“Ngươi đối với bổn vương lại có giá trị lợi dụng.” Giọng nói của nam nhân âm trầm quỷ dị.
Hà Bích Thủy hoàn toàn thất vọng, thì ra là vậy, thì ra nàng có giá trị nên hắn mới đến bên cạnh nàng, vậy mà nàng cứ tưởng hắn cũng có chút tình ý với nàng, bao lâu nay nàng với hắn quấn quýt bên nhau, nùng tình mật ý, hóa ra chỉ có mình nàng mê luyến hắn.
Hóa ra trước nay nàng chỉ là tự mình đa tình, cho rằng hắn cũng yêu mình, mới để nàng trong một nơi xa hoa lại có người hầu hạ nhưng mà nàng đã lầm tưởng những thứ này chỉ là hư ảo mà thôi.
Tạ Du không quan tâm đến vẻ mặt đau khổ của Hà Bích Thủy, hắn đứng dậy nói một câu sau cùng.
“Ngươi tốt nhất phá cái thai đó đi đừng để bổn vương biết người còn giữ nó, nếu không người đừng trách bổn vương vô tình.
Nói xong hắn phất tay rời đi không chút lưu luyến, nữ nhân thật phiền phức.
Hà Bích Thủy chỉ loáng thoáng nghe thấy lời hắn nói, nàng hoàn toàn bị đả kích, tại sao, vương gia tại sao có thể đối xử với nàng như vậy? Nàng yêu hắn như vậy mà, lại vì hắn làm biết bao nhiêu chuyện, hắn lại chỉ xem nàng như một công cụ có giá trị lợi dụng.
“Ha ha, ha ha, ha ha ha ha!” Hà Bích Thủy điên cuồng cười, tiếng cười của nàng hòa cùng những giọt nước mắt đang lặn dài trên má.
Về đến vương phủ tâm trạng của Dương Khánh Vân càng thêm nặng nề, nàng tiếc thương cho Tạ Đình, thương cho tấm chân tình của hắn dành cho nữ nhân kia, thành hôn sao, ngày thành hôn đáng lẽ ra là ngày đáng để vui mừng lại trở thành ngày đau khổ tuyệt vọng nhất của hắn, hắn làm sao vượt qua nỗi đau này?
Hắn lúc đó khẳng định rất đau đi, bị người yêu phản bội lừa dối sao có thể không đau đớn chứ, càng nghĩ trái tim của nàng cũng đau đớn theo, nàng có xúc động muốn chạy đến bên cạnh hắn, ôm hắn vào lòng mà an ủi, mặc dù lúc này có lẽ hắn không cần nhưng nàng vẫn muốn làm thế,
Dương Khánh Vân là người nghĩ sẽ làm, nàng lập tức hành động rời khỏi phòng đi đến Trúc Lâm Viên.
Nam nhân kia, hiện tại đang làm cái gì?
Nàng chạy một mạch đến phòng của hắn lại không thấy hắn trong phòng, nàng muốn ra vườn trúc tìm hắn thì thấy hắn đẩy bánh xe đang từ từ tiến vào.
Nàng không kìm nén được xúc động vừa chạy đến vừa gọi: “Tạ Đình.
Đây là lần đầu tiên nàng gọi thẳng rên hắn như vậy bởi vì bao nhiều cảm xúc trong lòng nàng đang sôi trào, nàng cố dân lòng lại không được, nếu đã vậy nàng chỉ còn cách ép ra.
Nàng như một mũi tên lao thẳng về phía hắn không ngần ngại hay sợ sệt ôm chầm lấy hắn, chiếc xe lăn khẽ lung lay một chút.
Tạ Đình bị ôm bất ngờ không kịp phản ứng, cơ thể cứng đờ, hai tay giữ chặt thành ghế ổn định lại xe lăn, trong lòng có chút căng thẳng.
Trịnh Lâm và Đường Huy ở phía sau kinh sợ nhìn nàng, vương phi cứ như vậy nhào tới vương gia sao?
Đường Huy thì muốn rớt con mắt, nữ nhân này thật to gan lớn mật, lại ngang nhiên ôm ấp sư huynh như vậy, hắn đang muốn chạy đến kéo nàng ta ra khỏi người sư huynh thì bị Trịnh Lâm giữ lại.
Đường Huy khó chịu nói: “Ngươi cản ta làm cái gì?”
“Ngươi và ta tốt nhất không nên manh động chỉ đứng xem là được.” Trịnh Lâm nói.
“Cái gì chứ, ta không thể nhìn sư huynh bị nàng ta chiếm tiền nghi như vậy.
Đường Huy hai mắt nổ đ đóm nhìn nữ nhân đang nằm trên người sư huynh mình kia.
“Ngươi không thấy vương gia cũng không đẩy nàng ra sao?
Chuyện của bọn họ người đừng xen vào, đừng nói ta không nhắc nhở người.” Trịnh Lâm nói xong lại đứng yên bất động ngó nhìn bầu trời, không dám nhìn hai người đang ôm ấp nhau kia.
Đường Huy nhìn thái độ của Trịnh thì tiến thoái lưỡng nan không biết có nên tiến lên quẳng nữ nhân kia ra hay không.
Lúc này Dương Khánh Vân lại luồn tay vòng qua eo hắn ôm chặt hơn một chút, Tạ Đình như muốn nghẹt thở, hắn nhìn nữ nhân trong lòng hít sâu một hơi lại trầm giọng nói: “Buông.
Nữ nhân trong lòng lại không chút động đậy, đột nhiên hắn thấy vai nàng run lên từng đợt, trước ngực cũng cảm thấy có chút ẩm ướt, hắn sửng sốt, kinh ngạc, nữ nhân này, nàng khóc, vì sao? Đã xảy ra chuyện gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...