Giải tán đám người Dương Khánh Vân lại quay sang nhìn nam nhân trầm tư trên xe lăn, có chút ân cần hỏi: “Vương gia, có chuyện gì sao?”
Nam nhân này tại sao lúc nào cũng trầm tư như vậy? “Không có, đi thôi.
” Hắn nói lại tự lăn bánh xe rời đi Trịnh Lâm chắp tay với nàng cũng đi theo vương gia của mình.
Dương Khánh Vân còn chuyện phải làm nên không đi theo hắn, việc tiếp theo nàng phải làm chính là đi xem nhà kho cùng tuyển thêm người mới, quản gia đã bị nàng đuổi thì cũng nên tìm một quản gia mới quản lý vương phủ, nhưng tìm người cũng là một chuyện khó khăn, đặc biệt là khi nàng muốn tìm người trung tâm càng khó khăn hơn.
Nhận chia khóa từ hạ nhân cũ của Triệu Bình nàng lại mở nhà khó vương phủ ra xem, vừa nhìn nàng không khỏi trầm trổ lại có chút tức giận.
Trầm trồ là vì ngân khố của vương phủ không ít ngân lượng cùng vàng bạc, chẳng trách Triệu Bình lại tiêu pha hoang phí như vậy, xem mình như một ông hoàng, muốn gì được nấy, tức giận là vì đây nói thế nào cũng là của Tạ Đình vậy mà ăn mặc của hắn lại còn kém hơn hạt nhân.
Lúc trước nàng có nhìn qua tủ quần áo của Tạ Đình, y phục dường như đã bạc màu, không những thế y phục cũng rất hạn chế, áo choàng cũng chỉ có hai cái, đời nào một vương gia lại rơi vào bước đường này.
Nàng có hỏi qua Trịnh Lâm hắn nói tay chân của đảm hạ nhân không sạch sẽ y phục cũng tầm độc chỉ có những bộ y phục bạc màu là không có, bọn chúng đưa cho Ta Đình hai bộ y phục, một bộ là y phục cao quý thường ngày của hắn, còn một bộ chính là y phục không khác nào hạ nhân kia bắt hắn phải chọn lựa một trong hai, Trịnh Lâm kiểm tra thì phát hiện y phục chuyên dụng của hắn đều bị tầm độc.
Càng nghĩ Dương Khánh Vân cảng tức giận, cũng may nàng mặc y phục mang từ phủ thượng thư đến, nếu không không biết y phục có bị tầm độc hay không đâu, dù sao nàng cũng là vương phi của Tạ Xem số liệu trong số thu chi, Dương Khánh Vân lại
Đình sẽ không tránh khỏi bị liên can.
hỏi: “Những ngân lượng này ở đâu mà có?”
Nàng nghe nói từ khi Tạ Đình bị liệt hai chân hoàng thương đã không còn quan tâm hắn, sống chết của hần mặc kệ, hắn sẽ không cho hắn tài vật phong phủ như vậy đi, thế thì ở đâu ra? “Là những phần thưởng lúc trước vương gia có công được hoàng thượng thường” A Đức thành thật nói.
“Nhiều như vậy sao?” Dương Khánh Vân có chút kinh ngạc.
“Vâng, vương gia là người tài giỏi, từ năm mười lăm tuổi lập được rất nhiều công trạng hơn nữa lại được hoàng thượng yêu thương nên mỗi lần đều được thường rất hậu hĩnh “Vậy mấy năm nay quản gia là ăn chặn của vương gia lại không màng đến hắn sao?” Dương Khánh Vân không giấu được tức giận.
“Quản gia nói vương gia là phế vật nuôi chỉ tốn cơm nên ăn mặc của vương gia chỉ bằng một hạ nhân thậm chí còn kém hơn.
” A Đức cũng thành thật nói.
“Tên Triệu Bình này bổn vương phi đáng lẽ phải đánh bắn một trận rồi đuổi đi mới đúng, đúng là quá lới cho hắn mà.
” Lại có thể đối xử với Tạ Đình như vậy, nghĩ đến thời gian trước hắn sống cơ cực thế nào trái tìm của Dương Khánh Vân không nhịn được đau nhói.
Nàng làm sao thế này, đau lòng này xuất phát từ đâu? Lòng trắc ẩn sao? Không đúng, nàng có động lòng trắc ẩn cũng không đến mức đau lòng hắn, bởi vì lúc trước nàng thực tập vật lý trị liệu cũng gặp không ít người như hắn nhưng nàng cũng chỉ dừng lại ở lòng thương cảm, chỉ có Tạ Đình là ngoại lệ.
Từ đầu đến bây giờ nàng lúc nào cũng hướng đến hắn, quan tâm hắn, nàng chỉ nghĩ xuất phát từ lòng thương xót nhưng không phải, nhìn dáng vẻ cô đơn lẻ lại của hắn nàng sẽ đau lòng, nghe người khác nói hắn là phế nhân nàng cũng đau lòng, thậm chí thay hàn tự xem nhẹ bản thân nàng cũng sẽ đau lòng.
Đây là gì? Nàng đã ẩn ẩn hiểu ra lòng mình, năng hình như đã thương nam nhân này mất rồi.
“Vương phi.
” A Đức ở bên cạnh thấy khuôn mặt hoảng sợ của nàng không khỏi can đảm gọi một tiếng.
Giọng nói của hắn hơi lớn nàng có chút giật mình, lại quay về dáng vẻ ban đầu lại hỏi: “Chuyện gì?”
“Chúng nô tài phải làm gì ạ?” A Đức nghi hoặc hỏi.
Dương Khánh Vân nhìn lướt qua phòng kho nói: “Kiểm kê lại hết cho bồn vương phi, ghi thật chi tiết, không được thiếu sót cái gì sau đó mang đến Trúc Minh Viện cho bồn vương phi “Vâng, vương phi
Nàng không khỏi liếc qua Á Đức một cái, hàn nhìn qua vô cùng thành thật lại biết chữ, lại từng là người cũ của Triệu Bình nên nàng đã chọn hán,
Bên cạnh Triệu Bình có mười người, năm người đã rời đi còn năm người còn lại, bốn người kia lúc nàng hải chuyện có chút không thành thật, trả lười mà thấp thỏm không yên ánh mắt lại láo liên sợ hãi, chỉ có tên A Đức này lúc trả lời lại rành mạch điềm tĩnh, không tránh né câu hỏi của nàng, nên nàng mới chọn hắn,
Dương Khánh Vân về phòng lại tiếp tục suy nghĩ vẫn để nàng vừa ngộ ra, con người của nàng đã xác nhận điều gì sẽ không tránh né mà tiến tới, nàng nhận ra tình cảm của mình nhưng nàng cũng không chưa xác định chính xác, cần thêm chút thời gian để nàng nhận định tình cảm này.
Phủ thượng thư: Thanh Lam ra ngoài mua chút đó không nghĩ lại gặp Thanh Tú, nàng ta chặn đường đi của Thanh Lam lại đưa nàng ta đến phủ thường thư
Liễu phu nhân nhìn nàng ta có chút khó chịu hỏi: “Thanh Lam, bổn phu nhân hội người, đạo cô kia vì sao lại chết, lại còn bị ném vào phủ thượng thư, người đã làm cái gì?”
Thanh Lam quỳ xuống dưới không dám ngẩng mặt lên, ấp ủng nói: “Phu, phu nhân, đạo cô đó bị nhị tiểu thư đánh chết nàng “
“Cái gì, nha đầu đó lại dám đánh chết đạo cô bồn phu nhân mang đến sao? Nha đầu này lớn gan lớn mật từ lúc nào?” giọng nói của âm trầm tức giận.
“Vâng, phu nhân, hai hôm trước nàng ta còn đuổi quản gia trong vương phủ, nàng ta vô cùng lợi hại.
”
“Ma ma, người thấy sao, nha đầu này sao đột nhiên phá cách như vậy, vốn dĩ yếu đuối như nhược lại trở nên mạnh mẽ, còn dám nghêu ngao “Phu nhân, chắc chắn là con yêu trong người nhị tiểu thư quá mạnh.
” Ma ma dường như khẳng định.
“Vậy phải làm sao” Liễu phu nhân suy ngẫm.
“Tìm cách diệt trừ tránh hậu hoạn, mặc dù nhị tiểu thư đã gả cho Khánh Vương nhưng vẫn còn là người của phủ thượng thư, không diệt nàng mai đây có người phát hiện nàng là yêu phủ thượng thư cũng không tránh được liên luy.
” Ma ma bên cạnh thì thẩm vào tại Liễu phu nhân.
Bà ta cũng cho là đúng nói: “Người nói có lý, Thanh Lam, về truyền lời của bổn phu nhân với nàng ta, bồn phu nhân thương nhớ muốn nàng ta về phủ một l chuyến “Vâng, phu nhân
Chiều hôm nay bầu trời có chút âm u mịt mù, trên trời những đám mây đã nhiễm đen một vùng, còn có máy tia chớp đánh xuống, trời bắt đầu đổ mưa, Dương Khánh Vân ngồi bên cửa sổ thấy mưa hắt vào mới chịu đóng cửa, cơn mưa này đến cũng thật bất chợt, lúc nãy còn nắng chang chang, mới chỉ dùng ngọ thiện đã đổ mưa rồi.
Dương Khánh Vân không thích mưa cho lắm, mỗi lần trời mưa sẽ âm u khiến lòng người cũng trùng xuống, tâm tư có chút khó chịu.
Trời thế này cũng không thể làm cái gì, nàng muốn xem sổ sách một chút nhưng tối mù tối mịt thế này năng cũng chẳng muốn xem, ngược lại có chút buồn ngủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...