Mà nam nhân kia nghe nàng nói vậy theo bản năng che dưới háng mình, nhưng tay đau không thể nhúc nhích, hắn tức giận nhìn nàng, ra lệnh: “Người đầu, bắt nàng lại cho ta.”
Đảm gia đình còn chần chừ chưa dám bước lên, nam nhân kia thấy vậy càng thêm tức giận, “Đám vô dụng các người nếu không bắt nàng ta bảo ca ca ta đánh chết các người.”
Nghe vậy đảm gia đình sao còn dám chần chừ bọn họ đồng loạt tiến về phía Dương Khánh Vân, nàng nhìn đám người hừ lạnh nói: “Không muốn gãy tay thì lên đi
Bọn họ không dám làm trái lệnh nam nhân kia nên dù nghe Dương Khánh Vân nói vậy vẫn xông lên bắt lấy nàng.
-A, răng của ta “Á, bụng ta.”
“Ai da tay ta.”
“Chân ta đau quá”
Chỉ trong tích tắc bao nhiêu tiếng la hét vang lên, đảm người năm lăn lóc dưới đất kẻ ôm bụng người ôm chân kêu la vang trời.
Có hai ba người còn muốn đứng dậy chạy đến chỗ
Dương Khánh Vân nhưng chưa kịp đến nơi đã bị nàng tên sau lưng nàng xoay một vòng cho mỗi tên một cú trật xương, trong không trung có thể nghe được tiếng xương kêu răng rắc.
đảm một phát vào mặt không thương tiếc, còn hai đá vào eo và cổ, một tên xém gãy cổ một tên thì bị “Aaa.” Lại không khỏi có những tiếng kêu là vang lên.
Dương Khánh Vân khoanh tay nhìn đám người lạnh giọng nói: “Là các người tự chọn vậy đừng trách bản vương phi ra tay độc ác “Chiêu thức đẹp.” Ta Đinh không khỏi khen một câu, hắn vốn dĩ muốn đi rồi nhưng không khỏi dừng lại nhìn một màn trước mắt.
Cả đám nhà hoàn trố mắt nhìn Dương Khánh Vân không ai dám đến gần nàng ngay cả hai nha hoàn đi theo nàng cũng không khỏi cách xa năm bước.
Không một ai nghĩ Vương Phi lại ra tay lợi hại như vậy, ngày sau ai nhìn thấy nàng cũng cũng tránh xa nàng năm mét.
Dương Khánh Vân giải quyết xong đám người liền quay người rời đi cũng không quan tâm đảm người ở dây.
Vương phủ này cần phải chấn chỉnh lại, nàng dù sao cũng ở dây lâu dài, nếu cử để bạn gia đình muốn làm gì thì làm không phải nàng làm vương phi cũng uống công rồi sao.
Trong Minh Tâm Điện, có một nữ nhân khoảng độ bốn mươi tuổi dáng vẻ ưu nhã đang ngồi bên thứ án múa tay viết thư pháp mỗi cái nhắc tay nhắc chân đều nhã nhặn, đẩy quý khí, bên cạnh có hai cung nữ đứng hầu, một người hầu quạt một người hầu trà.
Nữ nhân đang viết thì bỗng nghe thấy tiếng động, nàng ta dừng bút một chút lại lạnh giọng nói: “Các người ra ngoài hết đi không cần hầu hạ bồn cung nữa.”
“Vâng quý phi nương nương chúng nô tỷ xin cáo lui”
Hải cung nữ đồng loạt hô rồi lần lượt rời đi, Lúc này lại có một bóng đen xuất hiện trước mặt nữ nhân, nàng ta không chút giật mình chỉ hỏi: “Khánh vương phủ có biển sao?”
“Vâng, chủ nhân, Khánh vương phi hôm nay lại ra tay đánh hạ nhân bên cạnh đó cũng xử lý đệ đệ của
Triệu quản gia.
Nữ nhân khẽ nhíu mày có chút bất ngờ hỏi: “Ổ, nàng ta không phải là nữ tử mềm yếu nhu nhược thôi sao còn biết động tay chân sao?”
“Từ ngày vào vương phủ nàng ta ra tay không ít lần, quản gia cũng phải sợ nàng ta.
Tên kia một lần nữa nói.
“Thú vị thật, nàng ta có thật sự là nữ nhi của Dương thường thư hay không?” Nữ nhân càng thêm nghỉ ngo.
Da, không sai, thuộc hạ đã điều tra kỹ năng ta xác thực là nữ nhì thường thư”
Vậy thì quá lạ rồi, người tiếp tục quan sát nàng cho ta, nếu nàng dám hãm hại Đinh Nhi thì không cần giữ nàng lại “
“Vâng, thuộc hạ đã rõ.”
Đợi tên áo đen rời đi nữ nhân kia lại không khỏi suy nghĩ một chút, Đình Nhi trong phủ không có ai bên cạnh, nếu Dương Khánh Vân này một lòng với hắn bà ta sẽ tha cho nàng ta một mạng còn nếu như có ý đồ thì chớ trách nàng ta độc ác.
“Mẫu phi, ta đến rồi, người gọi ta đến có chuyện gì?”.
Có một giọng nói vang lên cắt ngang suy nghĩ của nữ nhân, nàng ta thu ánh mắt sắc lạnh lại nhìn nam từ dang di dén.
“Tuần Nhi, người ngồi xuống trước đi” Hoàng Quý Phi chỉ liếc nam từ một cái hạ xong chữ cuối cùng mới dừng bút, nhìn nam tử không lạnh không nhạt nói: “Bồn cung nghe nói người gần đây hay qua lại với Tạ
Du?”
Nam từ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, nhìn nữ nhân mặt lạnh như nước trước mặt, đây là mẫu phi hắn, giờ hắn lại chưa cảm nhận được một chút tình mẫu tử mẫu phi ruột của hắn, nhưng từ khi hắn sinh ra đến từ năng, người mà nàng xem là con ruột chỉ có mình người kia.
Tạ Tuấn không khỏi cười nhạt nhòa nói: “Từ khi nào mẫu phi lại quan tâm đến các mối quan hệ của ta rồi, ta có qua lại với Tạ Du hay không có liên quan gì tới ngudi?”
Tuấn Nhi, ta nói cho người biết con người Tạ Du không như bề ngoài của hắn, người đừng để hắn lửa, nếu người rảnh rỗi không có gì làm thì đến xem Đinh Nhi một chút, hắn “Đủ rồi, mẫu phi, lẽ nào trong lòng người chỉ có mình Tạ Đình thôi sao, còn ta thì sao, người sao không quan tâm ta lúc nào cũng nghĩ cho hắn, ta mới là nhị từ ruột của người đẩy” Tạ Tuần không nghe được mẫu phi hắn mở miệng đóng miệng đều quan tâm đến người khác, lúc nào cũng vậy, Tạ Đình trong lòng mẫu phi quan trọng hơn hẳn sao? “Tuấn Nhi, sao ta lại không quan tâm người chứ, dù người hay Đình Nhi ta đều quan tâm như nhau chỉ là người không cảm nhận được thôi.” Trước những lời trách móc của nhỉ từ Hoàng Quý Phi thở dài nói, sự quan tâm của nàng dành cho nhi tử ruột có một ý vị khác chẳng qua là nàng không nghĩ hắn chẳng những không cảm nhận được lại quay sang trách nàng.
“Đúng, có lẽ ta không cảm nhận được sự quan tâm mà người nói, mẫu phi, người nói xem người quan tâm ta thế nào? Giữa chuyện của ta và Tạ Đình, người lại sốt ruột cho Tạ Đình hơn, ta còn nhớ lúc bọn ta mười tuổi ta và Tạ Đình đều té xuống hồ, cả hai bị ốm nhưng người lại chỉ lo lắng cho Tạ Đình còn ta thì sao, người lại để cho người dưới chăm sóc, lúc đó ta cần người thế nào người biết không, mấy ngày ta bệnh chỉ mong người có thể đến phòng nhìn ta một cái nhưng không có, ta chờ đến mấy người vẫn không xuất hiện.
Nói đến đây Tạ Tuần dừng lại quan sắt sắc mặt của không biết trong lòng mẫu phi hàn là gì?
Hoàng Quý Phi nghe nhi từ mình chất vấn trong lòng bao nhiêu cảm xúc ngổn ngang, nhi tử lại lỗi chuyện cũ ra nói, năm đó không phải là năng không chăm sóc hắn mà là khi đó
Hoàng Quý Phi đang chim trong suy nghĩ Ta Tuấn lại lên tiếng, “Mẫu phi ta có thể hỏi người một câu không?”
“Người hỏi đi.” Nàng khẽ nhìn Tạ Tuấn một cái, không hiểu sao bà cảm giác câu hỏi của hắn sẽ không đơn giản.
Lúc này Tạ Tuấn lại nhìn thẳng vào mắt Hoàng Quý
Phi dõng dạc hỏi: “Mẫu phi, nếu không có Tạ Đình người sẽ yêu thương ta nhiều hơn một chút chứ?”
“Tuấn Nhi, người vậy là sao, Đình Nhi hay không bồn cung vẫn yêu thương người.” Hoàng Quý Phi không thể tin nhìn nhi từ mình, tại sao hắn lại đột nhiên hỏi câu đó, hắn có ý định gì? Trong lòng bà dây lên một dự cảm không hay.
“Người nói thật cho mẫu phi, có phải Tạ Du đã nói gì với người hay không?” Nếu không hắn cũng không trở nên nhạy cảm như vậy đi hỏi một câu làm nàng điếng người như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...