Cô Vợ Bất Đắc Dĩ Của Thẩm Tổng Tài
Cô Tinh cầm lấy đơn thuốc từ tay bác sĩ, nhìn qua cho có lệ. Rồi thất tha thất thỉu đi ra ngoài…
Lục Dận Diễn thấy bộ dáng thất thỉu của Cô Tinh thì nhíu mày, ông lo lắng nên vội bước đến lắc mạnh đôi bờ vai của Cô Tinh “Nói tôi biết, Tích nhi thế nào rồi?”
Cô Tinh chỉ khóc nức nở!
‘Bà nói gì đi chứ!’
Trang Điềm Điềm không thể đứng vững được nữa, cô đã phải ngã quỵ tại chỗ “Tích nhi!”
Phòng chăm sóc đặc biệt đang nhốn nháo, y bác sĩ đang đi ra đi vào một cách vội vã.
Lục Dận Diễn vô cùng lo lắng, ông dang tay ngăn đường một cô y tá “cho tôi hỏi…đã xảy ra chuyện gì?”
//Thưa ngài, bệnh nhân bên trong đang nguy hiểm…đang…
Lục Dận Diễn không đợi cô y tá nói xong, ông đã đẩy cửa phòng bước vào…thấy có đến hai người bác sĩ đang cố gắng hết sức để giúp đỡ Trang Thiên Tích hồi sinh. Hiện trạng này thì ông đã từng nhìn thấy như ăn cơm bữa. Ông đã từng chứng kiến Cô Tinh dùng cách này để hồi sinh tim phổi cho những người lính đánh thuê trên đảo, họ được đưa về từ sau những trận chiến.
Lục Dận Diễn nhìn chăm chú vào màn hình thông báo điện tâm đồ…tiếng tít tít càng lúc càng lớn, nó vang dội cả căn phòng. Ông biết cháu ngoại của mình khó có thể vượt qua được. Đôi chân mạnh mẽ của ông cũng sắp không còn trụ nổi nữa, người ông lảo đảo như sắp đổ xuống sông xuống biển.
‘Cháu ngoại của ta!’
//Bác sĩ…máu từ phổi không chảy về tâm nhĩ trái nữa.
Tâm trạng của bác sĩ trong giờ phút này hoàn toàn bấn loạn…“rõ ràng tối qua vẫn có chút tiến triển cơ mà…dù hy vọng rất mỏng manh, nhưng cũng không đến mức này chứ!”
//Mời người nhà ra ngoài.
Lục Dận Diễn nhìn lại cháu ngoại mình thêm một lúc rồi đau lòng lê bước rời đi. Vừa ra khỏi phòng bệnh, thấy Trang Điềm Điềm ngồi bệt dưới sàn nhà…ông nhíu chặt mày và vội đến đỡ con gái mình lên “con gái à…đừng ngồi thế này, sàn nhà lạnh lắm”.
Cô Tinh khóc nấc lên từng hồi, sống cho đến bây giờ thì bản thân Cô Tinh mới biết được thế nào là mũi tên đã bay ra khỏi cung thì không thể quay lại.
Cô Tinh bùi ngùi cúi mặt, miệng lầm thầm “tôi xin lỗi cậu chủ nhỏ”.
Lục Dận Diễn liếc mắt nhìn qua bộ dáng của Cô Tinh thì khẽ thở dài.
……………
Thẩm Cảnh Liên mặt mày âm u lạnh lẽo ngồi trên xe lăn, được Tạ Tân đẩy vào…thấy Trang Điềm Điềm ngồi như người mất hồn, lòng anh chợt đau xót từng cơn. Anh đưa tay ra lau nhẹ nước mắt đọng lại trên khóe mi của cô và dịu giọng an ủi “em đừng khóc nữa!”
Trang Điềm Điềm càng khóc lớn hơn, cô đã kìm nén rất lâu rồi. Trong những ngày qua chỉ có mình cô ngồi đợi tin con trai, lòng vừa lo sợ vừa tủi thân khi phải một mình đối mặt với nỗi sợ hãi.
Thẩm Cảnh Liên hiểu được điều đó, anh kéo cô và ôm chặt vào lòng mình, bàn tay vỗ nhẹ sống lưng, muốn có bao nhiêu dịu dàng liền có bấy nhiêu. Nhìn cô thế này anh đau lòng không thể tả xiết.
Cánh cửa phòng bệnh vừa được mở ra, vị bác sĩ đang theo dõi sức khỏe của Trang Thiên Tích vội vã bước ra…
Thẩm Cảnh Liên lạnh giọng hỏi “con trai tôi thế nào rồi?”
Vị bác sĩ lo lắng lên tiếng “chúng tôi phát hiện ra trong máu cậu bé có chứa một lượng lớn chất độc chưa rõ, nó không phải là hoá chất mà là chất độc tự nhiên, loại này kịch độc. Thật sự mà nói thì chúng tôi cũng chưa từng gặp qua”.
Mọi người đều hốt hoảng!
Thẩm Cảnh Liên vô cùng tức giận “các người làm bác sĩ kiểu gì vậy chứ?”
//Chúng tôi thật sự rất xin lỗi vì điều này.
Tim Cô Tinh lúc này như có tảng đá lớn đè bẹp.
Lục Dận Diễn nhìn Cô Tinh rồi lạnh giọng lên tiếng “không phải bà có nghiên cứu về các loại thuốc từ thiên nhiên sao?”
Cô Tinh ấp úng “tôi…tôi, tôi đã lâu rồi không còn nghiên cứu về lĩnh vực này nữa”.
Vị bác sĩ khẽ lên tiếng “thưa phu nhân, người có thể giúp chúng tôi kiểm tra và tìm hiểu xem đó là loại chất độc gì…có được không? Chỉ khi chúng tôi biết nó là gì thì mới tìm ra cách giải quyết!”
Nhìn qua một lượt, thấy ai cũng thành khẩn, nhìn mình, Cô Tinh nhíu mày.
Thẩm Cảnh Liên quan sát từng cử chỉ của Cô Tinh, anh thấy Cô Tinh có gì đó rất khả nghi, anh lạnh giọng lên tiếng “không được!”
Trang Điềm Điềm ngước nhìn Thẩm Cảnh Liên, thấy sắc mặt anh đang lạnh như băng, cô chợt rùn mình.
Lục Dận Diễn nhíu mày “cậu làm sao thế? Không thấy được tình trạng hiện tại của Tích nhi à?”
“Các người đã làm gì con trai tôi vậy?”
‘Cậu nói vậy là ý gì?’
“Nghĩ lại mà xem, con trai tôi bị ám sát…nơi hiện trường gây án lại xuất hiện vật của tổ chức các người, mấy ngày qua thằng bé vẫn ổn…các người vừa đến thì nó liền xảy ra chuyện. Không phải người của ông giỏi về nghiên cứu các chất độc tự nhiên sao?”
Vừa nói, Thẩm Cảnh Liên vừa đưa ánh mắt lạnh lẽo của mình nhìn lên người Cô Tinh.
‘Cậu một vừa hai phải thôi Thẩm Cảnh Liên, tôi cảnh cáo cậu…đừng bôi nhọ Lục Dận Diễn tôi!’
“Tốt nhất là các người nên giấu cho kỹ vào, để Thẩm Cảnh Liên tôi mà tra ra được sự thật thì đừng nói là Lục Dận Diễn ông, mà cả tòa lâu đài nguy nga tráng lệ của ông cũng dời xuống đáy biển!”
Nói xong, Thẩm Cảnh Liên lăn xe đến cạnh cửa phong bệnh…phía sau cánh cửa kia là tính mạng của con trai anh.
Lục Dận Diễn bàng hoàng trước những lời vừa rồi của Thẩm Cảnh Liên.
Cô Tinh lo lắng, không biết nên cứu vãn tình hình thế nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...