*Cậu chủ nhỏ !
Trang Thiên Tích nghe giọng nói của Cô Tinh thì mỉm cười "có tung tích của mẹ cháu chưa ạ ?"
*Cô chủ đang trên đảo !
Cô Tinh không dám nói gì thêm, bản thân Cô Tinh cũng không ngờ rằng Lục Thiên Hoành, con trai của mình lại dám làm ra những chuyện tán tận lương tâm đến như vậy.
Cũng may Cô Tinh đã vô tình phát hiện ra được kế hoạch của Lục Thiên Hoành.
Nếu không thì Trang Thiên Tích mất mạng rồi.
Đã thế lại còn ra tay với Trang Điềm Điềm.
'Cô Tinh không vui sao ạ ?'
*Tôi không sao !
'Nhưng cháu thấy cảm thấy Cô Tinh không vui, trong lời nói rất buồn !'
Cô Tinh bật khóc "đúng là một đứa bé ngoan, còn biết quan tâm đến người khác.
Vậy mà con người tán tận lương tâm kia lại nỡ ra tay với nó".
*Lục Dận Diễn à Lục Dận Diễn, ông tranh giành với tôi, và rồi ông nuôi dạy ra loại người gì đây ?
Trang Thiên Tích là một người rất thông minh, tuy tuổi đời còn rất nhỏ.
Thậm chí cậu còn có thể nhìn ra được suy nghĩ của người đối diện.
Cậu biết Cô Tinh đang gặp chuyện không vui, nhưng cảm nhận được Cô Tinh không muốn nói ra, cậu cũng đành thôi im lặng.
*Cậu chủ nhỏ !
'Sao ạ ?'
*Tôi có một việc muốn cầu xin cậu.
Trang Thiên Tích nhíu mày "cầu xin sao ?"
*Đúng vậy !
Trang Thiên Tích cũng không có chút ngần ngại "được ạ !"
Cậu tin tưởng Cô Tinh, dù bất luận xảy ra chuyện gì thì cậu cũng sẽ chọn cách tin tưởng Cô Tinh.
Cậu biết Cô Tinh là một người tốt, và cũng là ân nhân cứu mạng cậu...cậu mơ hồ nhớ lại lúc cậu bị Lục Thiên Hoành đẩy xuống biển, lúc ấy cậu sắp chết lịm, cơ thể cậu lạnh đến mức sắp đóng băng...bỗng dưng có một người phụ nữ trung niên không ngại nguy hiểm lao theo ôm lấy cậu vào lòng, một cảm giác ấm áp xuất hiện...cả đời cậu sẽ không bao giờ quên được khoảnh khắc đáng nhớ ấy.
'Cô Tinh nói đi ạ ! Nếu trong khả năng của cháu thì cháu hứa sẽ giúp đỡ hết lòng ạ !'
*Cậu chủ nhỏ đúng là một cậu bé hiểu chuyện.
Cảm ơn cậu !
'Thế Cô Tinh muốn cháu giúp chuyện gia đình ạ ?'
Cô Tinh liền quỳ xuống trước mặt Trang Thiên Tích "cậu chủ nhỏ !"
'Kìa Cô Tinh, xin đừng làm thế ạ ! Có gì xin cứ nói ra'
*Cậu chủ nhỏ chắc hẳn đã biết rõ người hại cậu, đúng không ?
'Dạ đúng ạ ! Cháu đương nhiên là biết được kẻ đã hại mình...cái mạng nhỏ này của cháu cũng là được Cô Tinh lượm về, ân tình này cháu nguyện sẽ đền đáp xứng đáng'.
Cô Tinh lắc đầu "cậu chủ nhỏ ! Cô Tinh tôi nào dám nhận sự đền đáp của cậu chứ".
Trang Thiên Tích không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ lắng nghe "không biết chuyện Cô Tinh định nhờ vả là gì".
*Xin cậu đừng khai ra người đã hãm hại cậu.
'Tại sao vậy ạ ?'
*Điều này tôi không thể nói ra, nhưng tôi xin cậu...hãy chừa cho Lục Thiên Hoành một con đường lui.
'Vậy hắn ta có chừa cho cháu con đường nào để lui không ?'
Cô Tinh im bặt, Trang Thiên Tích nói đúng, Lục Thiên Hoành không hề cho cậu ấy con đường nào để lui.
Cảm ơn được sự tuyệt vọng của Cô Tinh, Trang Thiên Tích khẽ lên tiếng "được rồi...lần này cháu sẽ không truy cứu hắn ta, nhưng tuyệt đối sẽ không có lần sau".
*Cô Tinh tôi nghìn vạn lần cảm ơn cậu chủ nhỏ !
'Không có gì, xem như đền ơn Cô Tinh đã cứu mạng cháu'.
'Cháu muốn được gặp mẹ'.
*Được !
Lòng Trang Thiên Tích thật sự rất buồn, cậu buồn vì không biết đôi mắt của mình có thể chữa khỏi hay không.
Cậu không muốn bị mù cả đời, mẹ cậu là người phụ nữ hiền lành, cậu cần phải bảo vệ mẹ, cậu ra thế này không những không thể bảo vệ mẹ mình...mà còn trở thành gánh nặng cho mẹ.
………
- Tích nhi !
'Mẹ...'
Trang Điềm Điềm ôm chặt con trai vào lòng, cô đã bị uất ức...nhớ lại việc cô cùng Trương Vệ Thanh ngủ cùng giường, cô thật sự rất buồn.
- Tích nhi, còn thấy trong người thế nào rồi ?
Trang Thiên Tích cố gắng làm cho bản thân mình bình tĩnh, cậu không muốn mẹ mình lại lo lắng.
Không muốn để mẹ biết mình đang không nhìn thấy.
*Được rồi Trang tiểu thư, để tôi giúp cậu chủ nhỏ tiêm thuốc.
Trang Điềm Điềm khẽ nhíu mày "Tích nhi vẫn chưa ổn sao ?"
*Ơ...cậu...
Trang Thiên Tích nhanh miệng trả lời mẹ mình "con ổn rồi, chỉ là tiêm vài ống thuốc bổ !"
Trang Điềm Điềm mỉm cười "ra là vậy, cũng đúng, thời gian con bị thương nặng đã không ăn uống gì được, nên giờ cũng nên bổ sung".
'Dạ...dạ...mẹ trở về nghỉ ngơi trước đi ạ !'
- Được,, vậy mẹ về phòng trước đây !
Trang Điềm Điềm vừa rời đi...thì Lục Dận Diễn lại đến !
Nghe tiếng bước chân vững chãi đang tiến về phía mình, Trang Thiên Tích ngồi nghiêm túc hơn.
'Chào ngài tư lệnh !'
Lục Dận Diễn nheo mắt "ta là ông ngoại của con đó".
Trang Thiên Tích cười cười "nhưng mà bà ngoại có vẻ không hài lòng với cách xưng hô ấy !"
Lục Dận Diễn đen mặt "chết tiệt, thằng cháu ngoại này...xem ra thì cũng không được đáng yêu lắm !"
Cô Tinh đứng bên cạnh nhưng cố tình giả chết.
Lục Dận Diễn có chút đắng lòng, nhưng thôi vậy..."việc chuẩn bị cho đợt thi sắp tới, con đã chuẩn bị đến đâu rồi ?"
'Có lẽ con sẽ không tham gia !'
*Tại sao vậy ?
'Không tại sao cả !'
*Kỳ thi tuyển chọn này rất có ý nghĩa, ai đứng đầu cuộc thi lần này sẽ chính thức trở thành người chế tạo tiếp theo, người này sẽ được thừa kế cả khu vực Trung Đông...bao gồm cả những kho báu và khai thác tài nguyên.
Còn có cả nắm quyền kiểm soát vũ khí và đạn dược trên đảo.
*Con thật sự muốn rút lui ?
Trang Thiên Tích nhíu mày "chiến lợi phẩm cao như vậy, chả trách Lục Thiên Hoành lại bất chấp tất cả".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...