Cô Vợ Bác Sĩ Của Tổng Tài Hắc Đạo
Ninh gia
Ninh Mẫn Ngọc quay về trong tâm trạng vô cùng bực tức, khó chịu vừa về đến cô đã bị ba mẹ của mình kéo ngồi xuống ghế, mẹ của cô cười đầy ẩn ý nói với cô:
"Mẫn Ngọc! Ba mẹ có chuyện muốn nói với con."
Thấy nụ cười đầy nguy hiểm của ba mẹ mình cô bất giác cảm thấy sắp có chuyện không lành đến với mình:
"Có chuyện gì ba mẹ cứ nói đi con nghe đây."
"Ba mẹ đã sắp xếp cho con ngày mai con sẽ đi gặp vị hôn phu của mình." Mẹ cô cười gượng bởi vì bà đoán ra được cô sẽ phản ứng kịch liệt.
"Cái gì? Vị hôn phu? Con có vị hôn phu từ lúc nào chứ? Ninh Mẫn Ngọc chau đôi mày, kinh ngạc, sững sốt.
"Ba có một người bạn trước khi lấy mẹ con ba và ông ấy có hứa với nhau nên bây giờ là lúc ba thực hiện lời hứa đấy.
Lúc chiều, bạn của ba gọi điện đến nói rằng muốn con và con trai ông ấy gặp nhau, ba đã đồng ý rồi chiều mai con phải đến nhà hàng gặp con trai ông ấy." Ba của cô cười trừ nói với cô.
Ninh Mẫn Ngọc im lặng được một lúc lâu thì bình thản cất giọng, gương mặt không một chút cảm xúc:
"Được! Ngày mai con sẽ đi gặp người đó con rất thắc mắc, tò mò không biết vị hôn phu của mình như thế nào? Vậy thôi con đi ngủ đây."
Ba mẹ của cô nhìn nhau ngạc nhiên, không hiểu bình thường chỉ cần nói đến chuyện tìm bạn trai hay là xem mắt gì là cô đã phản ứng kịch liệt thậm chí là quậy tung cái nhà nhưng bây giờ lại bình thường như vậy khiến cho hai người cảm thấy đáng sợ, lo lắng hơn.
Dạ Tử Môn
Hạo Tư nhìn thấy Thành Siêu gương mặt cau có, khó chịu anh liền bật cười vỗ nhẹ vai của Thành Siêu lên tiếng hỏi:
"Cậu vẫn còn bực tức chuyện lúc nãy sao?"
Thành Siêu thở dài, lắc lắc đầu:"Không có! Tôi đâu phải là người nhỏ nhen hay đi chấp nhất với con gái chỉ là mẹ tôi mới vừa gọi bảo chiều mai tôi đi gặp vị hôn thê của mình, bảo là lúc trước ba tôi có cùng với bạn mình hứa với nhau nên bây giờ phải thực hiện."
Hạo Tư bật cười, vỗ vỗ vai trêu anh:
"Tôi thấy lần này cậu không còn phong lưu, đào hoa được nữa rồi vì sắp phải lấy vợ.
Tôi chúc cậu ngày mai đi gặp là một cô gái ngoan hiền chứ đừng gặp cô gái như Ninh Mẫn Ngọc nếu không đời cậu tàn từ đây."
"Cậu..." Thành Siêu tức đến đầu muốn bốc khói lườm Hạo Tư.
Hạo Tư nhanh chóng chuồn đi nhưng vẫn không nhịn được cười nhưng anh cảm thấy Hạo Tư nói cũng đúng anh mong là đừng gặp ngay bà chằn lửa nếu không thì...!
Ngày hôm sau, Thành Siêu miễn cưỡng đi đến nhà hàng Ninh Mẫn Ngọc ăn mặc thanh lịch, sang trọng rời khỏi Ninh gia vừa đến nhà hàng cô đã đi thẳng vào nhà vệ sinh, đầu đội tóc giả màu đỏ chói, gương mặt trang điểm đậm, mặc quần áo lòe loẹt giống y như những đứa quậy phá.
Bước khỏi nhà vệ sinh có rất nhiều ánh mắt chăm chú nhìn cô, thấy những ánh mắt kì thị cô càng thích bởi vì vị hôn phu không biết từ đâu xuất hiện của cô cũng sẽ có ánh mắt như thế càng tránh xa cô hơn.
Bọn người Hạo Tư lén lút đi theo, ngồi gần đó hóng chuyện Hạo Phú cầm thực đơn che mặt nói nhỏ với Hạo Dương, Hạo Tư:
"Nghe nói vị hôn thê của Thành Siêu là một thiên kim tiểu thư rất hiền lành, ngoan ngoãn không dám cãi lời ba mẹ mình nên chắc cũng không đến nỗi nào."
Ninh Mẫn Ngọc bước vào trong quan sát xung quanh nhớ lại lời của mẹ cô người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, áo vest màu đen ngồi gần cửa sổ cô bắt đầu tìm kiếm nhìn thấy một người đàn ông như mẹ mình miêu tả cô nhanh chóng bước đến:
"Xin hỏi anh chính là Trương thiếu gia?"
Thành Siêu quay đầu lại đứng dậy cười nhẹ:"Đúng vậy..."
"Tại sao lại là cô/anh?" Ninh Mẫn Ngọc chỉ tay vào Thành Siêu anh cũng chỉ tay vào cô kinh ngạc, trợn mắt thốt lên.
Phụt...Bọn người Hạo Phú nhìn thấy cô thì đồng loạt phun sạch nước trong miệng mình, mắt mở to hết cỡ sững sốt, kinh ngạc vô cùng, Hạo Dương gương mặt vặn vẹo lắc lắc đầu:"Đúng là oan gia ngõ hẹp."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...