Lâm Vân Du ngồi trên bàn, tay chống cằm nhìn anh. Cuộc sống như vậy thật giống khi đó, chỉ khác nó diễn ra ở một thời điểm khác cùng một nơi khác mà thôi.
Nhìn cô cười đến nổi hai mắt híp lại thành một đường thẳng, Lạc Thiên chỉ lắc đầu cười rồi tiếp tục cho bữa sáng của mình.
Nhìn thức ăn ở trên bàn, cô cũng chỉ ngồi chống đũa, hoài niệm về quá khứ đó. Thật sự rất hạnh phúc và hạnh phúc nhất chắc là anh luôn là người vào bếp.
- Ăn không ngon sao? - Thấy cô chỉ chống đũa nhìn, Lạc Thiên liền thắc mắc có chút sợ bị chê. Lâu rồi anh không vào bếp, cũng chẳng đụng đến việc nấu nướng, chắc dở lắm.
Lâm Vân Du liên tục lắc đầu. Không phải ngon hay không mà đó cũng không phải vấn đề, vấn đề là cô được ở bên anh. Cứ như mơ vậy, dù cho bị lạc vào khoảng không có số phận cô cũng không muốn tỉnh lại.
- Không có.
- Sao không ăn?
- Em chỉ hoài niệm lại lúc trước thôi. - Cô khẽ vén tóc qua một bên, lộ ra cặp mắt không biết lúc nào đã rưng rưng.
- Ngốc quá! Sau này chúng ta còn rất nhiều thời gian. - Lạc Thiên xoa nhẹ đầu cô, đầy vẻ cưng chiều. Rồi gắp một miếng thịt bỏ vào chén cho cô.
Tại Mĩ.
- Vẫn chưa tìm được hung thủ? - Tổng thống Andrew Kenth Collins nằm trên giường thở dài hỏi, có chút tức giận vì thái độ làm việc chậm chạp của bọn họ.
- Vâng. - Viên trợ lý chỉ biết đứng bên cạnh trả lời một cách bất đắc dĩ. Lực lượng đã điều đi lâu như vậy vẫn không tìm ra manh mối, thật không giống cách làm việc của cảnh sát quốc tế. Hay tại tên đó trốn quá kỹ, nhưng đã mấy ngày rồi.
- Còn bác sĩ Lâm, tôi muốn gặp cô ấy.
Tổng thống Andrew Kenth Collins khẽ nói. Từ lúc tỉnh lại, ông chưa được thấy ân nhân của mình, chưa nói được tiếng cảm ơn.
Viên trợ lý bất đắc dĩ liếc nhìn ông rồi cúi đầu xuống. Có nên nói là bác sĩ Lâm bị dọa sợ chạy mất không? Nhưng vị bác sĩ này cũng thật là, hành tung bất định.
- Bác sĩ Lâm... Đã rời đi rồi ạ.
Tổng thống Andrew Kenth Collins chỉ nhìn ra ngoài không nói gì. Có những quy tắc ngầm mà những người khác không bao giờ biết được. Cũng vì những quy tắc đó con người ta phải bỏ cả mạng sống. Hắc bạch đạo hay giới chính trị cũng vậy, người cứu mình tức là người sinh ra mình lần thứ hai. Mạng ông do bác sĩ Lâm mang về, ông nhất đinh sẽ tìm cơ hội trả ơn. Một vị bác sĩ trẻ tuổi, tài năng, không phân biệt chủng tộc, đứng trước nồng súng không run sợ, lại hết lòng vì bệnh nhân,... Thật làm cho người khác phải kháng phục.
Tại nơi có những chiến binh của bầu trời - trường đua bồ câu.
Những chú chim đồ câu được huấn luyện vô cùng tinh anh đang cất cánh cho trận bay đầu tiên xem như khởi động của mình. Bãi cỏ cùng khung cảnh dài và rộng đến nổi không thấy rõ được đường chân trời. Người người lẫn lộn trong khán đài vô cùng nao nức hò reo. Cuộc đua bồ câu lần này cả rất nhiều người tham gia và giải thưởng cho con chim bồ câu về nhất vô cùng hấp dẫn lên đến hàng triệu đôlla Mĩ.
Từ trước đến nay, chim bồ câu luôn là con vật thông minh được dùng vào những lần quan trọng giống như chiến tranh. Với sự nhanh nhẹn cùng với sự khéo léo, khả năng định vị vô cùng giỏi chim bồ câu đã không biết bao nhiêu lần cứu được người vào những tình thế éo le nhất. Các nhà khoa học đã nguyên cứu khả năng định vị được vị trí của chim bồ câu là do học được và sau các lần thực chiến. Chúng có thể học hỏi và ghi nhớ một cách xuất sắc. Chim bồ câu cũng là một biểu tượng của hòa bình.
Chiếc Bentley của Lạc Thiên dừng lại ở cổng, anh từ từ bước xuống trong bộ vest đen cố hủ, tóc chảy ngược, mang giày da, từ trên xuống dưới toát ra vẻ quý tộc đầy vương giả như một vị hoàng thân cao ngất ngưởng. Anh nhẹ nhàng bước đến mở cửa xe bên hàng ghế phụ.
Lâm Vân Du mỉm cười bước xuống. Cô vẫn cái phong cách cũ kỹ của một bác sĩ ngoại khoa không hề thay đổi, áo khoác dài đến đầu gối, áo sơmi bên trong và quần Jean, giày bata dễ di chuyển. So với anh, giống như mặt trời và mặt đất. Không liên quan đến nhau nhưng vĩnh viễn không thể thiếu nhau. Cô nhẹ khoác tay anh đi vào trong, mặc dù không biết anh dẫn cô đi đây. Chắc là một sự kiện nào đó. Cô đưa mắt nhìn xung quanh, rồi lại nhìn anh.
Lạc Thiên khẽ cười. Giải đáp mọi thắc mắc cho cô.
- Chúng ta đi coi đua bồ câu.
- Đua bồ câu? Không phải quá tàn nhẫn sao? - Lâm Vân Du đột nhiên hét lên. Cô thích động vật nhỏ giống như chim chóc. Càng ghét việc huấn luyện bọn chúng, đối với cô như vậy thật dã man. Chúng phải được tự do chứ không phải làm vật cho người khác kiếm tiền.
Cốc...
Lạc Thiên cốc đầu cô một cái. Mọi người ở đây bắt đầu chú ý đến cô như sinh vật lạ.
- Đua bồ câu là một hình thứ giải trí, những con chim đều được huấn luyện và rất xuất sắc. Chúng có một khả năng mà những con khác không có được, giống như trẻ con đến tuổi thì phải đến trường vậy.
Lâm Vân Du đột nhiên rơi vào khoảng không im lặng, mắt cô cụp xuống và Lạc Thiên trở nên gượng gạo hơn. Anh đã nhắc đến thứ không nên nhắc rồi.
- Tiểu Du, xin lỗi.
Lâm Vân Du khẽ lắc đầu rồi ngước lên nhìn anh nở nụ cười có phần phức tạp giống như an ủi anh.
- Em vẫn thích sự hoang dã hơn. - Cô bỏ lại một câu rồi bước nhanh vào trong.
Mà không biết vì một câu nói... Tối đó, cô vừa tắm xong mới mở cửa bước ra ngoài đã thấy Lạc Thiên nằm trên giường người chỉ lấy mỗi chiếc khăn mỏng che bên dưới, anh nằm trên giường với một tư thế vô cùng gợi cảm nhìn cô, chớp chớp mắt làm bộ dạng cún con vô tội.
Lâm Vân Du vội quay đi chỗ khác giả vờ như đang chuẩn bị sấy tóc, chứ thật ra cả nhìn thẳng vào anh lúc này cô không đủ can đảm. Thật sự rất nóng mắt, cô no luôn rồi.
- Tiểu Du, hãy nói với anh rằng em thích sự hoang dã đi.
Một giọng nói có vẻ khá bình thản pha chút hắc ám lại thêm một ích vô liêm sỉ đi thẳng vào tai cô khiến tay cô run rẩy làm rơi cả máy sấy tóc xuống sàn và không hoạt động được nữa. Mặt cô đỏ bừng như cháy cà chua.
Bỗng một lực nào đó bế thẳng cô lên giường, cô có cảm giác như trong lúc bế cô chiếc khăn mỏng manh đó của anh đã rơi xuống.
- Thiên,...
Cô chưa kịp nói thì bị anh cắt ngang.
- Hãy nói, anh rất hoang dã đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...