Cô Vợ Ảnh Hậu FULL


Trong mắt Mạn Nhu hiện lên ý lạnh, vừa nãy nàng nhìn một cô gái trong đó mới chỉ mười tám mười chín tuổi thôi, nhưng trong mắt đã nhiễm đầy dục vọng, kiểu người này một khi bước chân vào giới giải trí sẽ hoàn toàn đánh mất chính mình.
Đặc biệt là người được Lạc Phong và Lạc Uyển Linh đào tạo ra.
"Đợi bọn họ đi chúng ta lại tới tìm Lạc Phong." Mạn Nhu quyết định rồi bình tĩnh đi về hướng phòng nghỉ.
Chỉ là không ngờ đến Lạc Uyển Linh đã cho người tới dọn phòng nghỉ, nhìn thấy Mạn Nhu đi vào cô ta biểu hiện vừa kinh ngạc vừa bất đắc dĩ: "Sao hôm nay cô lại đến công ty, tôi còn muốn cho cô một bất ngờ đây này." Cô ta vẫy tay để nhóm công nhân tiếp tục làm.
Nhìn từng món đồ lần lượt bị chuyển ra ngoài, chị Hy tức giận muốn xông lên nhưng bị Mạn Nhu cản lại.
"Cô có ý gì?" Mạn Nhu khắc chế lửa giận, chưa đến thời khắc quyết định nàng không thể rút dây động rừng.
"Không có gì, chỉ là công ty đã ký hợp đồng với người mới nhưng điều kiện có hạn mà một mình cô có lẽ cũng không dùng hết được cả một phòng nghỉ rộng lớn như vậy nên thân là tiền bối giới giải trí thì...!nhường chút đi."
"Vậy phòng nghỉ của Mạn Nhu thì sao? Chị Hy chất vấn, từ lâu cô đã không vừa mắt Lạc Uyển Linh rồi.
"Bên kia." Lạc Uyển Linh chỉ vào phòng nghỉ nhỏ ở phía đối diện, sau đó đắt ý va vào bả vai Mạn Nhu, giẫm lên đôi giày cao gót đi ra ngoài.
"Cô ta thật quá đáng! Công ty lớn như vậy sao có thể đến phòng nghỉ cũng phải chia ra để dùng chứ, chắc chắn là cô ta cố ý!"

Mạn Nhu ừ một tiếng rồi bước ra ngoài, gọi Lạc Uyển Linh vẫn chưa vào thang máy lại: "Đợi chút, tôi vẫn còn chuyện muốn hỏi chị."
"Chuyện gì?" Lạc Uyển Linh quay đầu lại, trong mắt còn mang theo sự khinh thường.
Trong mắt cô ta Mạn Nhu đã hoàn toàn thất bại, qua lần trao giải này cô ta cũng nên nhận thức rõ ràng sự thật đã không thể nào làm lại được nữa.
Đến lúc đó muốn đá Mạn Nhu, một Ảnh hậu hết thời ra khỏi công ty là chuyện vô cùng dễ dàng.
"Tôi muốn chị trả lời rõ ràng cho tôi liên hoan phim Kim Vũ chỉ mời một mình Dương Vũ thôi sao?" Mạn Nhu chăm chú nhìn Lạc Uyển Linh, trong mắt tràn đầy hằn ý và sự châm chọc.
Lạc Uyển Linh khẽ cau mày: "Đương nhiên chỉ có một mình cô ấy rồi!" Cô ta lùi về sau nửa bước, quan sát Mạn Nhu: "Sao nào? Cô cảm thấy công ty chúng ta còn ai có thể đi nữa sao? Cô ư? Mơ mộng hảo huyền."
"Bên phía ban tổ chức liên hoan phim Kim Vũ chỉ mời Vũ, hơn nữa cô ấy rất có khả năng sẽ nhận được giải thưởng lớn nữ diễn viên xuất sắc nhất, còn cô đã định trước là không có duyên với sự kiện lần này." Lạc Phong từ thang máy đi ra đứng cạnh Lạc Uyển Linh.
Nhìn mặt mũi hai chị em họ, Mạn Nhu cảm thấy rất buồn cười, hy vọng bọn họ có thể giữ được vẻ mặt này mãi.
"Vậy tôi chúc mừng cô ấy trước." Mạn Nhu không muốn nói nhiều nữa, lời nói dối và mặt mũi những người này nàng đã nghe đủ và cũng đã nhìn đủ rồi.
"Mạn Nhu, tôi nghe nói có người đại diện nào đó đã ra mặt giúp cô đàm phán hợp đồng phim tài liệu kia, cô tìm ai làm người đại diện vậy?" Lạc Phong sốt ruột không nhịn được tiến lên hai bước kéo nàng lại: "Cô có biết quy định của công ty không, nếu như trong thời hạn hợp đồng mà ký hợp đồng với công ty đại diện khác, đồng nghĩa với việc đơn phương vi phạm hợp đồng, tiền bồi thường có thể lên đến hàng tỷ đấy."
"Tôi không vi phạm hợp đồng." Mạn Nhu hất tay Lạc Phong ra rồi giữ khoảng cách an toàn với anh ta: "Hiện suất công việc của chị Hy rất cao, có thể đồng thời đảm nhận công việc của trợ lý đặc biệt và người đại diện, không được sao?"
Trong lòng cô rất rõ, chuyện hợp đồng là công lao của Phong Miên, cô là chồng nàng, lấy danh nghĩa người đại diện của nàng đi bàn chuyện hợp đồng cũng không vi phạm quy định của Huy Hoàng.
"Tôi nghe nói người bên KB lại đến tìm cô, có phải cô và bọn họ đã có thỏa thuận gì rồi không?" Lạc Phong nhìn chằm chằm Mạn Nhu nhưng lại chỉ nhìn được sự lạnh lùng và xa cách trên mặt nàng.
Mạn Nhu trước đây không như vậy...
"Mạn Nhu, cô đã trở nên thật đáng sợ."
"Thế sao? Vậy có lẽ là từ trước đến nay anh chưa từng thật sự hiểu tôi Lạc Phong." Nàng nói từng chữ từng chữ một tên anh ta, lạnh lùng như với một người xa lạ.
Sự thăm dò của Lạc Phong khiến Mạn Nhu cực kỳ rõ ràng, chiến tranh giữa bọn họ đã mở màn rồi.
Mà nhìn bóng dáng Mạn Nhu dần xa khuất, Lạc Phong nhíu mày, anh ta luôn cảm thấy có chỗ nào đó không hợp lý: "Chị, vì sao ban nãy Mạn Nhu lại hỏi về chuyện thư mời thế? Có phải cô ta đã biết điều gì rồi không?"
Lạc Uyển Linh cũng gật đầu đồng ý: "Lạc Phong, cho người canh chừng cô ta đi, hãy đảm bảo rằng cô ta nhất định sẽ tham dự buổi gặp mặt người hâm mộ, cho dù phải trả bất cứ giá nào cũng không được để cô ta xuất hiện trong đêm thảm đỏ đó."
"Em hiểu rồi, bắt đầu từ bây giờ em sẽ không niệm tình cũ nữa."

Lạc Phong nắm chặt nắm đấm, trong mắt hằn lên những tia máu, anh ta chưa từng hiểu con người Mạn Nhu sao?
Mạn Nhu cùng chị Hy lên xe: "Chị Hy, người em nhờ chị tìm đã tìm được chưa?"
"Ừ, đã chuẩn bị xong, trang phục cũng đã chuẩn bị theo số đo của cô ấy rồi, em có thể yên tâm, chuyện này người trong công ty đều không biết."
Mạn Nhu và chị Hy thảo luận một chút về quá trình cụ thể của kế hoạch, về đến biệt thự đã thấy xe Phong Miên đậu trước cửa.
"Về rồi à." Vừa nhìn thấy Mạn Nhu, khuôn mặt băng sơn của cô lập tức lộ ra ý cười sủng nịnh.
"Chị đang đợi em sao?" Mạn Nhu thấy cô đã thay sang mặc bộ đồ tình nhân của bọn họ: "Em xin lỗi, công ty có chút việc làm chậm trễ thời gian một chút."
"Đồ ngốc, chị đợi em bao lâu cũng được mà." Cô nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Mạn Nhu rồi đặt lên trán nàng một nụ hôn: "Chị sẽ gặp bên phía ban tổ chức trước, có vài chuyện cần phải bàn, buổi tối chị sẽ lên sân khấu làm khách mời đặc biệt.

Chuyện bên kia của em chị cũng đã sắp xếp ổn thỏa rồi, em cứ việc tỏa sáng mà lên sân khấu, sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì đâu."
Vì muốn nói những lời này với mình mà cô cố ý đợi đến tận bây giờ.
"Cảm ơn chị, chồng à." Vốn dĩ Mạn Nhu có chút căng thẳng, thấp thỏm không yên nhưng dưới sự trấn an của Phong Miên trong nháy mắt đã bình ổn trở lại.
"Vậy chị đi trước đây, tối gặp." Cô lưu luyến không nỡ buông tay Mạn Nhu, nếu như có thể cô thật sự muốn cả đời này giữ Mạn Nhu ở nhà để chỉ mình cô được ngắm nhìn vẻ đẹp của nàng.


Nhưng hơn ai hết, cô biết vẻ đẹp của Mạn Nhu còn chói mắt hơn cả những ngôi sao trên bầu trời kia, nàng xứng đáng được đứng trên sân khấu rộng lớn hơn nữa.
Tối đến, dàn xe thân thế lớn xếp thành một hàng dài ngoài cửa hội trường.
Ánh đèn rực rỡ, sáng chói cùng với tiếng nhạc ưu nhã khiến cho đêm thảm đỏ vô cùng long trọng, trên tấm thảm đỏ được rắc rất nhiều kim tuyến lấp lánh trải dài từ chỗ đỗ xe cho đến tường ký tên của cửa vào bên trong hội trường.
Người dẫn chương trình cầm micro với vẻ mặt hào hứng, mấy trăm phóng viên truyền thông và nhiếp ảnh gia đứng chật kín hai bên đường đợi chờ nghênh đón minh tinh tới.

Thời gian trôi đi, những minh tinh và bạn đồng hành của mình lần lượt xuống xe đi vào hội trường, đám người hâm mộ có mặt ở đó không ngừng hò hét gọi tên thần tượng.
"Sau đây chúng tôi xin phép được mời cô Dương Vũ cùng bạn trai tối nay của cô, cũng chính là vị hôn phu của cô ấy, anh Lạc Phong tổng giám đốc công ty giải trí Huy Hoàng.
Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Dương Vũ nâng làn váy trắng, mỉm cười bước xuống xe.

Lạc Phong mặc âu phục màu xám, thân sĩ đứng bên cạnh cô ta, hai người họ giống như trời sinh một cặp thu hút toàn bộ ánh nhìn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận