"Tôi đến để chăm sóc anh." Thượng Quan Lệ không quan tâm anh ta, lấy thuốc và túi chườm đá mà mình mang đến ra.
Cưỡng ép đẩy Rick ngã xuống sofa, dùng túi chườm đá giúp anh ta hạ sốt.
Vì bận bịu suốt một ngày một đêm, Rick đã sớm không chịu nổi nữa rồi, nhìn Thượng Quan Lệ bận tới bận lui trong nhà mình, anh ta mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ luôn nhắc đến tên của một cô gái.
"Tư Tình..."
Thượng Quan Lệ nghĩ chắc đây là tên của mẹ đứa bé.
Không biết tại sao cô ấy lại rời khỏi cha con bọn họ.
Nhưng xem ra, Rick rất đau khổ, Thượng Quan Lệ nhìn anh ta chìm trong giấc ngủ rơi nước mắt.
Thượng Quan Lệ chăm sóc cho anh ta hơn hai tiếng đồng hồ, rồi lại thu dọn nhà cửa thêm lần nữa, sau khi xác định anh ta đã hạ sốt, mới rời đi.
.......!
Vụ sóng gió đánh người này vẫn không có dấu hiệu dừng lại, Thượng Quan Lệ qua đêm ở khu nhà trọ của Tổng Giám đốc nghệ sĩ của Đại Thiên, khắp nơi đều là lời đồn đại về mối quan hệ thân mật giữa hai người.
Rick vừa khôi phục lại một chút sức lực, đã bị tin tức này làm cho kinh ngạc.
Không ngờ lại bị phóng viên viết thành thế này.
Tăng Giai Ninh vốn muốn mượn sức ảnh hưởng của vụ việc đánh người này, để cho Mạn Nhu nhận biết rõ tình hình hiện tại.
Nhưng không đợi cô ta ra tay, phương hướng của dư luận đã hoàn toàn thay đổi, còn lôi cả Rick vào vụ này.
Đại Thiên lại công bố một vài tin tức mới, để phân tán lực chú ý của bên ngoài.
Vậy nên Tăng Giai Ninh muốn làm gì, cũng không có cơ hội để ra tay, thứ duy nhất cô ta có thể lợi dụng chính là bữa tiệc hằng năm của Đại Thiên lần này.
Bởi vì trong đêm đó, cô ta nhất định sẽ xuất hiện cùng lúc với Mạn Nhu, đến lúc đó thì phải dựa vào bản lĩnh của mỗi người rồi.
Chỉ cần Mạn Nhu lộ ra một chút sơ xuất cũng sẽ dẫn đến sóng gió không hề nhỏ.
Bữa tiệc sắp bắt đầu, chị Hy khẩn trương giúp Mạn Nhu lựa chọn lễ phục và đồ trang sức, lại phát hiện Mạn Nhu căn bản chẳng có chút bộ dáng khẩn trương nào.
"Tăng Giai Ninh là nghệ sĩ đã ký hợp đồng nhiều năm với Đại Thiên, dáng vẻ xinh đẹp, thân hình cũng rất xuất chúng.
Với địa vị của cô ta ở Đại Thiên, nếu mà hai người thật sự đánh nhau, boss sẽ hướng về ai nhỉ?"
Mạn Nhu mặc thử lễ phục, bình tĩnh trả lời: "Không biết."
"Không.
Boss nhất định sẽ hướng về em." Chị Hy chắc chắn nói.
"Lúc Miên đưa ra bất kỳ quyết định nào, đều có lý do của chị ấy, em tin chị ấy."
Chị Hy gục mặt xuống, hiếu kỳ hỏi: "Vậy nếu như cô ta thật sự ở trước mặt tất cả mọi người lựa chọn giúp đỡ Tăng Giai Ninh thì sao? Trong tim em không khó chịu chút nào sao?"
"Mấy ngày gần đây, Tăng Giai Ninh hành động ngày càng nhiều.
Nếu không phải bọn em đề phòng thì sớm đã xảy ra chuyện rồi."
Dù sao Tăng Giai Ninh cũng khác biệt với Dương Vũ, loại diễn viên có đẳng cấp như cô ta, không dễ đối phó.
Mạn Nhu cười, mấy hành động mờ ám đó đều là vì muốn khơi lên chiến tranh mà thôi.
Đang nói chuyện, thì có điện thoại của Trần Viễn gọi đến.
"Bên Mạn Nhu có vấn đề đặc biệt gì không?"
Chị Hy ngây ra một lúc, đã lâu không nghe thấy thanh âm lạnh lùng này của Trần Viễn rồi: "Không có, làm sao vậy?"
Bởi vì đây là phòng trang điểm riêng của Mạn Nhu, vậy nên chị Hy không khoá cửa.
"Thượng Quan Lệ lại bị đánh rồi.
Tin tức tạm thời đang được phong toả."
Mạn Nhu lập tức nhớ đến mấy tên cặn bã đó.
"Có lẽ là có người cố ý làm, tuy không tra được thân phận cụ thể của người đáng nghi đó, nhưng dựa theo manh mối chúng ta nắm được trước mắt, Tăng Giai Ninh có tham gia."
Sắc mặt của Mạn Nhu lập tức thay đổi.
Lần này, Tăng Giai Ninh đã động đến giới hạn cuối cùng của nàng rồi.
Bởi vì Tăng Giai Ninh không chỉ muốn giáo huấn Thượng Quan Lệ, mà còn muốn cảnh cáo Mạn Nhu, khiến cho Mạn Nhu hiểu rõ, ở Đại Thiên, Tăng Giai Ninh cô ta mới là người không thể dao động nhất.
Cho dù Phong Miên có cho Mạn Nhu bao nhiêu người quản lý, cũng chẳng thể chứng minh được gì.
"Việc này, Tổng Giám đốc đã biết rồi." Trần Viễn nói với Mạn Nhu.
Phong Miên trước nay cực kỳ ghét nghệ sĩ của Đại Thiên dùng thủ đoạn, đặc biệt là đấu đá nội bộ.
Lần này, cô sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Tăng Giai Ninh.
"So với mấy thứ này, tôi lo lắng cho vết thương của Lệ Lệ hơn.
Tình hình của cô ấy hiện tại thế nào rồi?"
"Bởi vì truyền thông đang hết sức kéo cô ấy và Rick lại với nhau, vì để bảo vệ danh dự cho hai người bọn họ, nên tạm thời Thượng Quan Lệ đang ở trong nhà, được người quản lý của cô ấy chăm sóc."
"Vậy vết thương thì sao? Không đi khám sao?"
Mạn Nhu càng thêm lo lắng, trực tiếp gọi điện thoại cho chồng nhà mình: "Miên..."
Lúc này, Phong Miên vốn đang giải quyết mấy tin đồn thất thiệt bên ngoài, lúc nghe điện thoại, an ủi tâm trạng của Mạn Nhu: "Đừng lo lắng, sự việc đang được giải quyết, cũng đã kêu bác sĩ qua đó xem rồi."
"Em tin chị, nhưng em muốn đi thăm cô ấy." Sau khi Mạn Nhu nghe Phong Miên nói, đã bình tĩnh lại phần nào.
"Được, chị còn có một chút công việc cần giải quyết, muộn chút sẽ về đón em." Phong Miên nhẹ giọng nói.
"Em đợi chị."
Sau khi tắt điện thoại, lửa giận của Phong Miên không hề nguôi đi phần nào, tay đấm lên bàn làm việc, tia chết chóc lạnh lẽo trong mắt cô khiến người khác sợ hãi.
"Hoàn trả nguyên dạng."
Rick vừa nghe, biết Phong Miên thật sự tức giận rồi.
Cô vốn là người mạnh mẽ, chỉ có lúc ở trước mặt Mạn Nhu, mới lộ ra bộ mặt dịu dàng.
Còn về Tăng Giai Ninh, cô căn bản sẽ không vì cô ta là nữ mà nhân nhượng.
"Sắp xếp vào sau bữa tiệc hằng năm."
Rick nghĩ ngợi một lát, gật đầu rồi rời khỏi phòng làm việc của Phong Miên.
Một tiếng sau, cô về nhà đón Mạn Nhu, nhìn thấy tâm trạng của nàng vẫn không tốt như cũ, mở lời an ủi: "Đợi sau khi em tận mắt nhìn thấy, thì sẽ an tâm ngay thôi mà."
Mạn Nhu ngẩng đầu nhìn cô, lộ ra nụ cười dịu dàng: "Có chị ở đây, em tin tất cả mọi thứ sẽ ổn."
Cách tấm kính, Mạn Nhu nhìn thấy dưới lầu khu nhà trọ của Thượng Quan Lệ chen chúc đầy phóng viên, thở dài.
Chị Hy cũng biết lát nữa sẽ là một trận chiến ác liệt, vậy nên cô cởi áo khoác ngoài ra trước, chuẩn bị che chở cho Mạn Nhu tiến vào.
Nhưng ngay khi cô muốn mở cửa, Phong Miên lại chặn cô lại.
"Để tôi."
Chị Hy nghe thấy, lập tức lui ra sau.
Đám phóng viên đương nhiên biết nghệ sĩ trong chiếc xe bảo mẫu này là ai, lập tức vây lại chụp không ngừng.
Không ngờ người mở cửa lại là Phong Miên, ánh mắt lạnh lùng của cô quét qua đám ký giả đó một lượt, khiến không khí trong chớp mắt lập tức trở nên yên tĩnh.
Có cô ở đây, đám phóng viên đó nào dám chụp tiếp, từng người từng người đều lui xuống, yên lặng cất máy ảnh.
Đồng thời tự giác tránh đường, trơ mắt nhìn Phong Miên bảo vệ Mạn Nhu đi vào khu nhà trọ của Thượng Quan Lệ.
Đám phóng viên đương nhiên muốn lên phỏng vấn, nhưng ai dám?
"Có người đại diện như vậy hộ tống, ai dám động đến chứ.
Mạn Nhu coi như là nữ nghệ sĩ không thể chọc vào nhất trong nghề rồi."
"Trên mạng còn nói cái gì mà Tăng Giai Ninh muốn về nước để chèn ép Mạn Nhu, tôi thấy người thắng cuối cùng vẫn là Mạn Nhu."
"Không cần biết ai thắng, trận chiến này cũng đủ đặc sắc rồi."
"Nếu Phong Miên đã đến luôn rồi, chúng ta tản đi thôi.
Đừng đợi đến khi không săn được tin, mà còn rước hoạ vào thân.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...